Sắc mặt Tô Thanh Nguyệt cũng đại biến, nàng cố giữ bình tĩnh, cao giọng quát:
“Ngươi nói bậy! Tất cả mọi chuyện đều phải đi theo cốt truyện! Ngươi đừng hòng lừa được ta!”
Thế nhưng, đúng lúc lời nàng vừa dứt, trời đất đột nhiên biến sắc.
Bầu trời nguyên bản thanh quang vạn dặm, trong khoảnh khắc bị tách làm đôi — một nửa là hắc vân cuồn cuộn, một nửa là kim quang rực rỡ.
Hai luồng lực lượng cường đại kịch liệt va chạm giữa tầng không, khiến toàn bộ tu chân giới run rẩy.
Ta cảm nhận rõ ràng — thiên đạo đang giao chiến với luồng ngoại lực kia.
Tất cả tu sĩ dưới mặt đất đều sợ hãi quỳ rạp, không dám ngẩng đầu.
Thân thể Tô Thanh Nguyệt bắt đầu run rẩy, thanh âm mang theo kinh hoàng:
“Không… không thể nào! Cốt truyện sao có thể thay đổi? Sao lại thành ra thế này?!”
Hắc vân trên trời, từng chút từng chút bị kim quang đẩy lùi, rồi tan biến hoàn toàn.
Những dòng chữ vốn nhảy múa trước mắt ta, cũng bắt đầu gián đoạn, sau cùng triệt để biến mất, không còn dấu vết.
Ta biết — thiên đạo, đã thắng.
Tô Thanh Nguyệt đã hoàn toàn ngã gục trên mặt đất, ánh mắt trống rỗng, miệng còn lẩm bẩm không ngừng:
“Cốt truyện… cốt truyện của ta…”
Chương 10
Thiên đạo quy chính, trói buộc tiêu tan.
Ta bước đến trước mặt Tô Thanh Nguyệt. Nàng ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt tràn đầy sợ hãi cùng bất cam:
“Ngươi không thể giết ta! Ta biết hết mọi thứ! Nếu ta chết, thế giới này sẽ sụp đổ!”
“Không có ngươi, thế giới này chỉ càng thêm tốt đẹp.”
Ta điềm nhiên mở miệng:
“Cái gọi là cốt truyện, bất quá chỉ là xiềng xích do thế lực ngoại lai cưỡng ép áp đặt.
“Nay thiên đạo đã trở lại chính lộ, kẻ như ngươi — kẻ dựa vào cướp đoạt cơ duyên, hãm hại sinh linh — vốn dĩ không đáng tồn tại.”
Linh khí tụ lại nơi tay ta.
Tô Thanh Nguyệt sợ hãi lùi lại liên tục, vừa lùi vừa hét lên gọi:
“Lão tổ! Cứu ta! Ta có thể phi thăng! Ta có thể trấn ma! Các người không thể để nàng giết ta!”
Chư vị lão tổ Phù Vân Tông muốn tiến lên ngăn cản, song đều bị thiên uy tỏa ra từ thân thể ta trấn áp đến không dám nhúc nhích.
Vị lão tổ cầm đầu khuỵu xuống, giọng khẩn cầu:
“Phượng Hoàng Thần Quân, xin người khai ân một lần!
“Nàng mà chết, ma khí thật sự không ai có thể khống chế!
“Xin người vì toàn nhân tộc, cho nàng một cơ hội!”
“Cơ hội?”
Ta bật cười lạnh lẽo.
“Khi nàng trộm đi nữ nhi của ta, dùng Xích Tâm Lôi tra tấn nó, mạo phạm thần thể Huyền Vũ, nàng có từng nghĩ đến cho người khác cơ hội?
“Khi các ngươi bảo vệ nàng, có từng nghĩ đến sinh tử toàn nhân tộc chăng?”
Ta không buồn đáp thêm, chân hỏa từ đầu ngón tay lập tức tuôn thẳng vào thân thể Tô Thanh Nguyệt.
“A a a—!”
Một tiếng thét thê lương vang vọng trời đất, thân thể nàng trong hỏa diễm từ từ hóa thành tro bụi.
Thần hồn định chạy trốn, song bị chân hỏa kim sắc khóa chặt, cuối cùng cũng tiêu tán giữa càn khôn.
Xử lý xong Tô Thanh Nguyệt, ta xoay người bế tiểu phượng lên, dịu dàng chữa trị vết thương cho nàng.
“Bảo nhi ngoan, không sao nữa rồi. Từ nay về sau, sẽ không còn ai dám bắt nạt con nữa.”
Tiểu phượng rúc vào lòng ta, nghẹn ngào gật đầu:
“Mẫu thân, sau này con không muốn rời xa người nữa…”
Ánh mắt ta nhìn sang Bạch Uyển Uyển bên cạnh.
Từ đầu tới cuối, nàng chưa từng bị những lý luận tu tiên giới mê hoặc, ngược lại còn dùng thiện tâm ngăn cản ác hành của Tô Thanh Nguyệt.
Ta hiểu, nàng mới là thiên mệnh chi tử chân chính của thế giới này, là người được thiên đạo thừa nhận truyền thừa.
“Bạch Uyển Uyển,” ta lên tiếng, “ngươi có nguyện ý theo ta tu hành chăng?
“Ta sẽ truyền đạo dạy pháp, giúp ngươi trưởng thành, để rồi trở thành cường giả có thể chân chính bảo hộ nhân tộc.”
Bạch Uyển Uyển sững người giây lát, sau đó gật đầu thật mạnh.
“Ta nguyện ý! Phượng Hoàng Thần Quân, ta muốn theo người học bản lĩnh, sau này trấn áp ma khí, không phụ thiên đạo kỳ vọng.”
Ta bế tiểu phượng, dẫn Bạch Uyển Uyển rời khỏi Phù Vân Tông.
Chư vị lão tổ còn đang phía sau gào khóc van xin, cầu ta ở lại giúp trấn ma — song ta chẳng hề ngoảnh đầu nhìn lại.
Ngày trước các ngươi lựa chọn bảo hộ Tô Thanh Nguyệt, thì nay — phải tự gánh lấy hậu quả.
Ma khí… sau này để các ngươi tự nghĩ cách mà đối phó.
Sau trăm năm, ta mang theo tiểu phượng ẩn cư tại Phượng Hoàng Sơn, dốc lòng truyền dạy Bạch Uyển Uyển tu hành.
Nàng tư chất siêu phàm, tâm tính thiện lương, tu vi tiến triển thần tốc.
Trăm năm sau, nàng vượt qua thiên kiếp, phi thăng thượng giới.
Khi nàng phi thăng, linh khí từ thượng giới đổ về tu chân giới, khiến ma khí trong Trấn Ma Uyên mất đi căn nguyên nuôi dưỡng, dần dần bị tiêu trừ hoàn toàn.
Tiểu phượng nhìn hào quang phi thăng nơi chân trời, uể oải rúc vào lòng ta:
“Mẫu thân, con muốn gặp tỷ tỷ Uyển Uyển… Tỷ ấy phi thăng rồi, sau này chúng ta còn gặp được nữa không?”
Ta mỉm cười, khẽ lắc đầu, rồi dang rộng đôi cánh thần phượng, ôm lấy nàng vào lòng.
“Ngốc tử, chúng ta là thần thú được thiên địa thai nghén, không cần đi con đường phi thăng.
“Nếu con muốn đến thượng giới… mẫu thân sẽ đưa con đi.”
Thần thể phượng hoàng vàng kim vút bay lên không, xuyên qua tầng mây, lao thẳng về phía thượng giới.
Tiểu phượng nằm trên lưng ta, nhìn xuống tu chân giới ngày một xa dần, hưng phấn kêu lên:
“Mẫu thân! Thượng giới trông thế nào? Tỷ tỷ Uyển Uyển thấy con, có vui mừng không?”
“Đến nơi rồi sẽ rõ.” Ta dịu dàng đáp, trong lòng tràn đầy ấm áp cùng mãn nguyện.
[Hoàn]

