18
Sau đó, mọi chuyện cứ vậy mà tiến triển thuận buồm xuôi gió.
Bố tôi xuất viện, Kỷ An Thời do dự suốt một tuần, cuối cùng không nhịn được gửi cho tôi danh sách lưu ý khi tái khám.
【Bác sĩ Kỷ – chiếc máy dặn dò tự động phiên bản Giang Hòa độc quyền.】
【Hu hu hu, cái kiểu chân thành vụng về thế này sao mà không xiêu lòng được cơ chứ!】
Sự chân thành ấy, tất nhiên không chỉ chạm đến khán giả.
Tôi nhắn cho anh:
“Nếu chỉ là dặn dò tái khám, lần sau tôi sẽ dẫn bố đến bệnh viện mang theo cả băng rôn cảm ơn.
Còn nếu không chỉ vậy… thì hiện tại tôi đang đứng dưới lầu bệnh viện, chờ anh.”
Lần đó là lần đầu tiên tôi thấy Kỷ An Thời thở hổn hển chạy đến.
“Kỷ An Thời, nếu ở bên anh, em có được ăn sủi cảo bao no không?”
Kỷ An Thời gật đầu liên tục:
“Bao no! Bao no luôn!”
Sau khi theo Kỷ An Thời về nhà ăn không biết bao nhiêu lần sủi cảo, tôi lại hỏi anh:
“Nếu cưới anh, em nên gọi mẹ anh là ‘cô Lâm’ hay ‘mẹ chồng’?”
Kỷ An Thời khựng lại. Anh chưa từng giục tôi công khai tình cảm, không hiểu sao đột nhiên lại “chạy thẳng về đích”, nhưng anh biết phải nắm lấy cơ hội.
Lần ấy là lần đầu tiên tôi thấy anh cười vui đến thế.
Anh nhẹ nhàng sửa lại lời tôi:
“Phải gọi là ‘mẹ’ chứ.”
Phải rồi… tôi đã có một người mẹ.
Từ nay về sau, mỗi ngày tôi đều sẽ có bát sủi cảo nóng hổi, có một người đàn ông tốt, có một mái nhà trọn vẹn.
Bởi vì, tôi đã gặp được đúng người — và đúng lúc.
19
【Ngoại truyện của Kỷ An Thời】
Giang Hòa rất xinh.
Đó là câu đầu tiên mẹ tôi nói sau ngày đầu tiên đi dạy của học kỳ mới.
Tôi không hiểu Giang Hòa phải xinh đến mức nào, để mẹ tôi vừa về đến nhà đã nói với một đứa học lớp 12 như tôi một câu lạ đời như vậy.
Nhưng đến khi được nghỉ đông trở về nhà, lần đầu tiên nhìn thấy Giang Hòa, tôi nghĩ — mẹ nói đúng.
Mẹ tôi là người mê cái đẹp đến tận xương tủy. Nhìn bố tôi — một người yếu ớt, mất sớm nhưng có ngoại hình — là hiểu.
Từ lúc Giang Hòa không còn đến nhà ăn cơm vì tôi, tôi — con trai ruột — còn bị mẹ ghét bỏ ra mặt.
Đến 29 Tết, mẹ tôi không chịu nổi nữa, gói ba hộp sủi cảo đầy ắp bắt tôi mang sang cho Giang Hòa, sợ con bé không ăn uống đàng hoàng.
Ai ngờ hôm đó lại là sinh nhật mười tám tuổi của cô ấy. Tôi phải lục tung mạng xã hội mới lần ra manh mối, và thế là… tôi “nhặt” được cô ấy ở quán bar.
Không sai đâu, là “nhặt được” thật.
Cô ấy chui ra từ gầm quầy bar, vì tưởng tôi là… nam người mẫu.
Tôi có từng bắt nạt cô ấy đâu nhỉ? Sao nhận nhầm người mà sợ đến mức đó?
Cô ấy cầm lấy hộp sủi cảo, mắt hoe đỏ, vẫn lễ phép nói lời cảm ơn.
Nhưng cuối cùng, cô ấy vẫn không kìm được nước mắt, vừa say vừa khóc, nói rằng không ai nhớ đến sinh nhật của mình, bố cũng không chịu về ăn Tết.
Cô ấy khóc làm lòng tôi rối tung cả lên. Tôi không muốn cô ấy phải khóc nữa.
Thế là, tôi nói dối cô ấy.
Tôi bảo: “Nếu nhà không ai, thì đến nhà tôi ăn cơm tất niên. Mẹ tôi đặc biệt nhờ tôi đến mời cậu.”
Thật ra mẹ tôi chưa từng nói câu đó, nếu nói rồi thì sao phải gói sủi cảo rồi lại mời về nhà làm gì?
Nhưng lời nói dối đã thốt ra, thì dù thế nào tôi cũng phải tìm cách biến nó thành thật.
Về đến nhà, tôi giấu nhẹm chuyện quán bar, chỉ kể với mẹ rằng Giang Hòa đáng thương thế nào — mười tám tuổi cô đơn ăn Tết một mình.
Không ngoài dự đoán, mẹ tôi lập tức bảo:
“Đón con bé đến đây ăn Tết đi.”
Tôi nói:
“Chuyện đó… giao cho con!”
Cái Tết năm ấy, Giang Hòa rất vui, mẹ tôi và tôi cũng vậy.
Đã rất lâu rồi nhà tôi mới lại có không khí rộn ràng như vậy.
Giang Hòa giống như một mặt trời nhỏ, thật chẳng hiểu nổi sao bố cô ấy lại nỡ để mặt trời ấy một mình trong căn nhà trống trải.
Bởi vì ở bên cô ấy — thật sự rất vui.
Đêm giao thừa hôm đó, tôi từng lặng lẽ ước:
“Mong rằng, những cái Tết sau này, nhà mình sẽ luôn ngập tràn tiếng cười như thế.”
Không ngờ mười năm sau, chúng tôi thực sự một lần nữa cùng nhau đón năm mới.
Và từ nay về sau, năm nào chúng tôi cũng sẽ đón Tết bên nhau — như một gia đình thật sự.
Cư dân mạng nói, câu chuyện của chúng tôi là một tuyệt phẩm văn cứu rỗi.
Nhưng tôi không thích khái niệm “ai cứu rỗi ai”.
Chúng tôi chưa từng thiếu sót điều gì, cũng không cần phải vá víu cho nhau, ai cũng có một cuộc sống đầy đủ và hoàn chỉnh.
Chỉ là — chúng tôi may mắn được cuốn hút lẫn nhau.
Hai người từng trải qua mất mát, cuối cùng may mắn gặp được nhau, và cùng nhau xây dựng một gia đình trọn vẹn.
(Hoàn)

