Hắn tin thật, cúi đầu áy náy: “Xin lỗi, lại khiến tiểu thư lo lắng rồi.”

Ta lắc đầu, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Chuyện này, tuyệt đối không thể để xảy ra lần nữa.

Ta cất kỹ cây trâm mộc lan mà hắn tặng, nghiêm túc nói với hắn:

“A Nguyên, sau này không được tiêu tiền bậy bạ nữa. Bây giờ thế này là tốt lắm rồi.”

Hắn như hiểu như không, gật đầu.

Từ hôm đó, ta bắt đầu cố ý tránh để bất kỳ “vật quý giá” nào xuất hiện bên cạnh hắn.

Rau thì tự trồng, quần áo tự may.

Ngay cả bộ đồ cũ hắn từng mặc, ta cũng đem đốt, sợ vẫn còn vương mùi “tiền tài”.

Cuộc sống lại trở về yên bình, thậm chí còn nghèo khổ hơn trước.

Nhưng ta cam tâm tình nguyện.

Chỉ cần có A Nguyên bên cạnh, thì rau cháo lạt cũng ngọt hơn cao lương mỹ vị.

7.

Ngày tháng yên bình chẳng kéo dài được bao lâu, đã bị kẻ không mời mà đến phá vỡ.

Hạ Vãn Nhi—vị “chị dâu Thái tử phi tương lai” của ta—dẫn theo một đám nha hoàn, bà tử rầm rộ tiến vào tiểu viện của ta.

Nàng ta mặc một bộ váy thêu chim loan phượng bằng chỉ vàng, trâm ngọc trên đầu lóa đến mức chói mắt ta.

Ta theo bản năng lùi lại một bước, che mũi, làm ra vẻ khó thở.

“Muội làm gì vậy? Thấy tỷ như thấy quỷ sao?” Hạ Vãn Nhi che miệng cười khẽ, ánh mắt đầy khinh thường.

Một nha hoàn phía sau bước lên, ôm trong tay một chiếc hộp tử đàn.

“Thái tử điện hạ nhớ tình xưa nghĩa cũ, nghe nói sinh thần của muội vừa qua, đặc biệt sai chúng ta mang lễ đến chúc mừng. Muội mau mở ra xem thử?”

Ta chẳng cần nhìn cũng biết, bên trong chắc chắn là vàng bạc châu báu có thể “khắc chết” ta.

“Đa tạ điện hạ và Hạ tiểu thư quan tâm. Chỉ là thân thể ta yếu, không chịu được vật quý giá. Phiền mang về giùm.” Ta lạnh nhạt từ chối.

Sắc mặt Hạ Vãn Nhi lập tức trầm xuống:

“Lâm Tuế Tuế, ngươi đừng có không biết điều! Đây là ban thưởng của Thái tử, ngươi dám không nhận?”

Nàng ta đến đây, rõ ràng là để chọc quê ta.

Muốn nhìn thấy ta bị ép phải chạm vào vàng bạc, rồi “lên cơn bệnh” ngã xuống đầy nhục nhã.

Ta đang nghĩ cách thoát thân, thì A Nguyên từ trong nhà đi ra.

Hắn thấy cảnh tượng trong sân, liền cau mày, rất tự nhiên chắn trước mặt ta.

“Tiểu thư thân thể yếu, mời các vị về cho.” Giọng hắn không lớn, nhưng mang theo một luồng uy nghiêm không thể cãi.

Ánh mắt Hạ Vãn Nhi dừng lại trên người A Nguyên, thoáng sửng sốt, rồi bỗng dưng càng thêm châm chọc.

“Ồ, đây là… tiểu bạch kiểm mà muội nuôi trong biệt viện à? Trông cũng được đấy, chỉ tiếc nhìn nghèo quá.”

Nàng ta đánh giá A Nguyên từ đầu đến chân như đang xem hàng.

“Lâm Tuế Tuế, ngươi thật là càng sống càng thụt lùi. Không làm Thái tử phi lại chạy đến nơi hoang vu này, dây dưa với thứ hạ đẳng như thế.”

Sắc mặt A Nguyên lạnh băng, khí thế quanh người đột nhiên trở nên nguy hiểm.

Sợ hắn kích động làm chuyện dại dột, ta vội kéo tay hắn.

Tay hắn… lạnh ngắt.

Ta lắc đầu với hắn, rồi quay sang nhìn Hạ Vãn Nhi, mỉm cười:

“Hạ tiểu thư nói đúng. Chỉ là ta mệnh tiện, chịu không nổi phú quý. Không như Hạ tiểu thư, mệnh phú quý trời sinh, lại hợp ý với Thái tử, thật khiến người ta ngưỡng mộ.”

Ta cố ý nhắc đến chuyện nàng ta và Thái tử “tâm đầu ý hợp”.

Ai cũng biết, hôn sự này vốn đến tay nàng sau khi ta lui bước.

Đây là cái gai trong lòng nàng.

Quả nhiên, sắc mặt Hạ Vãn Nhi lập tức tím như gan heo.

“Ngươi!” Nàng ta tức đến phát run, “Ngươi cứ chờ đấy cho ta!”

Nói rồi hất tay, nha hoàn phía sau lập tức mở hộp, ném thẳng về phía ta.

“Nếu ngươi dị ứng với vàng bạc, vậy thì để ngươi dị ứng cho đã!”

Một hộp đầy trâm ngọc trang sức, thẳng tay ném tới như muốn đập lên đầu ta.

8.

Ta theo phản xạ nhắm mắt lại.

Cảm giác đau đớn và nghẹt thở như tưởng tượng lại không hề ập tới.

A Nguyên ôm chặt ta vào lòng, dùng chính lưng mình che chắn toàn bộ những ánh sáng lấp lánh của châu báu vàng bạc.

Những món trang sức rơi lên người hắn, leng keng vang vọng, rồi rơi đầy đất.

“A Nguyên!” Ta kinh hãi kêu lên, vội vàng kiểm tra tình trạng của hắn.

Hắn lắc đầu, ra hiệu rằng mình không sao.

Ta thở phào nhẹ nhõm—may mà những món đó chỉ rơi trúng người, chưa tiếp xúc trực tiếp với da.

Hạ Vãn Nhi thấy mưu kế không thành, tức đến giậm chân thình thịch.

“Lâm Tuế Tuế, ngươi nghĩ trốn được sao? Ngươi giả bệnh kháng chỉ, lừa gạt thánh thượng! Ta sẽ vào cung bẩm báo hoàng thượng, xem phủ Thái phó của ngươi có chịu nổi cái tội này không!”

Nàng ta buông lời cay nghiệt xong, dẫn đám người khí thế hùng hổ rời đi.

Sân viện khôi phục lại sự yên tĩnh, chỉ còn lại một mảnh hỗn độn.

Ta nhìn đống vàng bạc châu báu vương vãi khắp nơi, như thể đang nhìn một đống củ khoai nóng bỏng tay.

“A Nguyên, mau vào trong thay áo khoác ra, ta đem đi đốt.” Ta lo lắng dặn.

“Tiểu thư,” A Nguyên lại kéo tay ta, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt ta, “có phải… nàng thật sự chỉ là giả vờ?”

Tim ta như hụt một nhịp.

Hắn biết rồi.

Cũng đúng, ta diễn vụng về như vậy, hắn lại thông minh đến thế, sao có thể không nhìn ra?