Sau khi gia đình tôi phá sản, tôi bị anh trai của bạn thân cưỡng ép “yêu”.
Bạn thân tôi bênh vực: “Anh! Sao anh lại có thể đối xử như vậy với bạn thân nhất của em?!”
Anh ta điềm nhiên: “Em chẳng phải thích em trai cô ấy sao? Anh giúp em ‘bắt’ về rồi đấy.”
Cô nàng lập tức đổi giọng: “Thế thì… cũng được!”
Tôi: “?”
Em trai tôi: “?”
1
Gia đình tôi phá sản rồi.
Tôi và em trai tôi, Lục Tuấn, vẫn còn khá bình tĩnh. Người không thể chấp nhận nổi lại là bạn thân của tôi – Chu Minh Hi.
Cô ấy gọi điện tới, khóc lóc như thể có người mất: “Cậu ổn chứ Chiêu Ninh! Có chủ nợ nào tới trước cửa nhà cậu tạt sơn đỏ chưa đấy?!”
“……” Tôi dở khóc dở cười: “Tớ ổn mà. Còn cậu, bớt xem phim truyền hình đi được không?”
“Giờ cậu còn có cơm ăn không đấy?” Trong đầu cô ấy đã tự động tưởng tượng ra cảnh tôi ngồi ăn xin ngoài đường rồi, “Cậu mau đưa số tài khoản đây, tớ chuyển tiền cho!”
Tôi an ủi cô ấy: “Không cần đâu, tớ thật sự không sao, đừng lo nhé.”
Cô ấy lại khóc gào thêm mười mấy phút, rồi đột nhiên đổi chủ đề: “Chiêu Ninh! Tớ nghĩ rồi, hiện tại có ba phương án có thể cứu được nhà cậu!”
Tôi tưởng cuối cùng cô ấy cũng muốn nói chuyện nghiêm túc, liền ngồi nghiêm chỉnh: “Cậu nói đi.”
Chu Minh Hi: “Phương án đầu tiên! Tớ đi cầu xin anh tớ cưới cậu!”
Tôi: “……”
Tôi biết ngay là không nên đặt kỳ vọng gì ở cô ấy mà.
Trước khi phá sản, nhà tôi làm ăn cũng rất lớn. Nhưng so với nhà họ Chu thì vẫn còn cách một đoạn dài.
Nhà họ Chu vốn đã tài sản dồi dào, mấy năm gần đây lại càng phát triển không ngừng.
Mà điều đó không thể thiếu công lao của anh trai Chu Minh Hi – Chu Yến Trì.
Tôi, Lục Tuấn và Chu Minh Hi – ba người đều không có đầu óc kinh doanh, cũng chưa từng nghĩ sẽ kế thừa sản nghiệp gia đình.
Thế nhưng Chu Yến Trì lại hoàn toàn khác biệt.
Anh ấy lạnh lùng quyết đoán trên thương trường, đầu óc tỉnh táo, là một ông trùm thương mại thực thụ.
Tôi từng gặp Chu Yến Trì vài lần, mỗi lần đều cảm thấy anh ấy như một ngọn núi băng cao lớn, lạnh lùng nghiêm nghị, chỉ cần anh ấy có mặt, nhiệt độ xung quanh lập tức giảm 5 độ.
Đừng nhìn Minh Hi là em gái ruột anh ấy mà lầm tưởng, từ nhỏ tới lớn vì nghịch ngợm mà bị anh ấy dạy dỗ không ít lần.
Cô ấy thường xuyên đến tìm tôi than thở: “Anh trai người ta đều dịu dàng như nước, sao anh tớ lại hung dữ như vậy chứ hu hu hu!”
Nhưng mà mắng thì mắng vậy, chứ tình cảm anh em họ vẫn rất tốt.
Chu Yến Trì ngại Minh Hi ồn ào, thường dùng cách đơn giản và thô bạo là đưa tiền để tống cổ cô ấy.
Chu Minh Hi lập tức trở mặt, mặt dày cầm tiền bỏ đi: “Cảm ơn anh! Anh đúng là người anh trai tốt nhất trên đời!”
Ngay cả Minh Hi còn có chút e dè với anh trai mình, huống hồ là tôi.
Hơn nữa Chu Yến Trì tuy lạnh lùng nhưng lại cao ráo đẹp trai, người thích anh ấy từ đây xếp hàng dài đến tận nước Pháp.
Sao anh ấy có thể chọn tôi được chứ?
Vì thế tôi lập tức loại bỏ phương án này, rồi hỏi cô ấy: “Vậy phương án thứ hai là gì?”
Có lẽ vì quá hài lòng với phương án thứ hai, giọng Chu Minh Hi cao hẳn lên mấy độ: “Phương án thứ hai chính là——”
“Tớ cưới em trai cậu!”
2
Tôi có một cậu em trai, nhỏ hơn tôi hai tuổi, tên là Lục Tuấn.
Tính cách của Lục Tuấn khá giống tôi, đều thuộc kiểu trầm lặng.
Em ấy rất đẹp trai, từ nhỏ đến lớn đều là kiểu nam thần học đường lạnh lùng, có vô số nữ sinh nhờ tôi chuyển thư tình cho.
Tôi và Chu Minh Hi quen nhau hồi năm ba đại học. Sau khi thân thiết hơn, hai đứa thường rủ nhau đến nhà chơi.
Lần đầu tiên đến nhà tôi, vừa nhìn thấy Lục Tuấn, Chu Minh Hi đã phải lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cô ấy lúc đó trợn mắt há hốc mồm, mắt sáng rực, nắm chặt lấy tay tôi vô cùng kích động: “Chiêu Ninh, tớ hình như gặp được bạch mã hoàng tử định mệnh rồi!”
“……” Tôi giới thiệu, “Đây là em trai tớ, Lục Tuấn.”
“Cái gì!” Cô ấy càng phấn khích, “Tuyệt quá, tuyệt quá, chị em tốt à, đây chính là duyên phận đó!”

