19
Tôi liền gửi cho cô ấy mấy đoạn video lúc Lục Cẩn Nhiên đi đàm phán hợp đồng.
Cô gái ngồi giữa một đám ông lớn vẫn nói cười tự nhiên, lời nói không chê vào đâu được.
“Xin lỗi, là tôi mạo muội, không nên hành động vì cảm tính.”
Tôi không hề tức giận. Có nhân viên làm việc rõ ràng như vậy còn hơn mấy kẻ chuyên nịnh hót mà chẳng làm được việc gì.
Một loạt đạn mạc lại hiện ra trước mắt.
【Lúc đầu tôi không có ấn tượng gì với cô bạn của nữ chính, giờ thấy thật sự là người tốt, xử lý công việc rõ ràng, chẳng hề cạnh tranh kiểu con gái chút nào.】
【Tình tiết nữ phụ phá hoại duy nhất trong truyện cũng bị cô ấy giải quyết êm đẹp, giờ có thể thoải mái xem nam nữ chính yêu đương ngọt ngào rồi~】
【Bạn ở trên thật đơn thuần quá! Biết đâu tác giả còn định viết cú plot twist ấy chứ? Có khi cô bạn này mới là boss cuối cũng nên.】
【Đồng ý với trên! Truyện nào mà chẳng có kiểu bạn thân đâm sau lưng? Biết đâu cô bạn thân này mới là nguồn cơn khiến nam nữ chính hiểu lầm nhau.】
Người ta nổi quá rồi đúng là hay bị nói linh tinh.
Giờ tôi lại thành boss phản diện à?
Nhưng mà hóa ra cô trưởng phòng kia mới là nữ phụ pháo hôi.
Thế thì dễ xử rồi.
Giờ việc cần làm chỉ là: Tránh xa nam chính ra.
Tưởng đâu giải quyết xong vụ này là có thể yên ổn được vài hôm.
Ai ngờ, tôi vừa tới chi nhánh thị sát đã xảy ra chuyện.
20
Chuyện bắt đầu từ việc sáng nay bạn trai nhỏ của Lục Cẩn Nhiên đưa cô ấy đến công ty.
Vừa đúng lúc cô trưởng phòng cũng đến chi nhánh thị sát.
Hai người vừa gặp đã nhận ra là bạn đại học, liền trò chuyện vài câu ôn lại kỷ niệm.
Cô trưởng phòng này hồi đi học đúng là có thầm thích anh ta.
Nhưng khi biết anh ta đã có bạn gái thì cũng buông bỏ ngay.
Dù sao cũng là chuyện quá khứ, bây giờ cô ấy muốn tập trung cho sự nghiệp.
Lúc hai người chia tay, có vài chiếc xe điện chạy ngang qua đường.
Bạn trai của Lục Cẩn Nhiên theo phản xạ kéo cô trưởng phòng vào tránh.
Trời vừa mưa xong, nước bắn lên dính vài vệt bùn vào áo cô ấy.
Anh ta lấy khăn giấy ra đưa cho cô ấy.
Chính là lúc này xảy ra vấn đề.
Vì đúng lúc đó, Lục Cẩn Nhiên đứng trên lầu nhìn xuống.
Từ góc độ của cô ấy, chỉ thấy bạn trai mình nói chuyện với một cô gái rồi đột nhiên kéo người ta vào lòng.
Cô ấy nổi giận đùng đùng, tôi thì vừa hay đi ngang qua.
“Lại sao thế? Đại tiểu thư của tôi?”
“Cô gái kia là ai?! Cũng làm ở công ty mình à?!”
Tôi nhìn thoáng qua dưới lầu, thấy một nam một nữ đang nói cười chào nhau, trong lòng hiểu ngay.
Lại một màn hiểu lầm nữa.
May mà hôm nay tôi nổi hứng đi kiểm tra chi nhánh,
không thì không biết chuyện còn ầm lên đến mức nào.
Chỉ là… vị bác sĩ kia nhìn quen mắt.
Nghĩ một lúc mới nhận ra, chính là anh bác sĩ trẻ lần trước khám cho tôi, người rất mê hóng chuyện đó.
Duyên phận đúng là kỳ lạ.
“Cô ấy là trưởng phòng kinh doanh của tổng công ty, sau này hai người sẽ hay gặp đấy.
Với lại, cô ấy rất ngưỡng mộ cậu đấy.”
“Ngưỡng mộ tớ?”
“Ừ, tớ có cho cô ấy xem mấy đoạn video cậu đi đàm phán hợp đồng rồi.”
“Aiya~ cũng bình thường thôi~ chỉ là đẹp trai xuất sắc ấy mà~” cô ấy tự khen bản thân, rồi đột nhiên nghiêm túc nói:
“Dù có là fan của tớ cũng không thể đứng gần bạn trai tớ như vậy! Không biết fan phải tránh xa đời tư của chính chủ à? Không được! Tớ phải đi nói rõ với cô ấy!”
Tôi nhìn điệu bộ cô ấy xắn tay áo mà lo lắng.
Không giống đi nói chuyện, giống chuẩn bị đi gây lộn hơn.
Tôi kéo cô ấy lại.
“Đừng tức giận, nói chuyện tử tế là được. Cô ấy là người biết lý lẽ.”
“Giờ tớ không thể không giận!”
“Thế nếu tớ nói, cô ấy làm việc được một tháng rưỡi mà đã ký được ba tỷ hợp đồng cho công ty thì sao?”
“…”
Lục Cẩn Nhiên im lặng, như cà tím bị đông lạnh.
“Biết rồi, để tớ đi nói chuyện tử tế với cô ấy…”
21
【Tôi chịu đấy! Cô bạn thân của nữ chính giỏi thật! Lại nhẹ nhàng hóa giải một hiểu lầm nữa rồi.】
【Những người vừa rồi nói bạn nữ chính không tốt đâu hết rồi? Anti đâu? Ra nói câu gì coi!】
Tôi giờ đã có thể hoàn toàn ngó lơ mấy dòng đạn mạc vô nghĩa đó.
Qua chuyện lần này, tôi cảm thấy để hai người kia trong tầm mắt vẫn là phương án ổn thỏa nhất.
Có chuyện gì xảy ra, chỉ cần tôi có mặt thì đều có thể giải quyết kịp thời.
Chỉ cần tôi tránh xa nam chính là được.
Tôi luôn giữ ranh giới rất rõ ràng.
Chưa từng ở riêng một mình với nam chính trong cùng một không gian.
Chỉ cần có cảnh tôi và nam chính cùng khung hình, thì ở giữa nhất định sẽ có Lục Cẩn Nhiên.
22
Năm năm sau.
Con của Lục Cẩn Nhiên đã có thể chạy nhảy tung tăng khắp nơi.
Tôi ăn cẩu lương suốt năm năm.
Trong suốt quãng thời gian đó, tôi luôn bận rộn với công việc, hoàn toàn không có thời gian để yêu đương.
Đối với những lời bàn ra tán vào trong công ty như “ba mươi mấy tuổi rồi còn không chịu yêu đương, đã bỏ lỡ độ tuổi sinh đẻ lý tưởng”, tôi chẳng thèm để tâm.
Cũng không tức giận, chỉ bình thản xuất hiện sau lưng mấy kẻ nhiều chuyện đó mà đáp lại:
“Chỉ cần chưa bỏ lỡ độ tuổi kiếm tiền là được rồi.”
Nhìn cuộc sống hôn nhân hạnh phúc của Lục Cẩn Nhiên, tôi quyết định tạm gác lại gánh nặng.
Bay ra nước ngoài nghỉ dưỡng một chuyến, tiện thể khảo sát thị trường.
Xem thử có nên mở thêm chi nhánh ở đó hay không.
Trưởng phòng kinh doanh được thăng chức rất nhanh.
Tôi tự ý trích 3% cổ phần công ty của mình cho cô ấy.
Bao nhiêu năm cống hiến không biết mệt mỏi, cũng giống tôi, chẳng có thời gian để yêu ai.
Tất cả những gì cô ấy có được đều xứng đáng.
Trong chuyến đi, tôi vô tình gặp lại Khương Yến và Lâm Quán.
Đây là một quốc gia mà hôn nhân đồng giới được pháp luật công nhận.
Họ sống rất hạnh phúc, tay trong tay tự nhiên dạo bước trên phố.
Tôi cảm thán nhân sinh khó lường.
Nam chính trong nguyên tác thật sự đã bị “bẻ cong” rồi.
Lâu lắm rồi không còn thấy đạn mạc hiện lên nữa.
Vừa đi du lịch, vừa khảo sát thị trường, tôi gặp một ông lão người Hoa đang bày quầy xem bói bên lề đường.
Tôi ngạc nhiên vì nước ngoài mà cũng có dịch vụ này.
Mang theo chút suy nghĩ “ủng hộ đồng bào”, tôi ngồi xuống để ông ấy bói một quẻ.
Ông cụ sờ xương tay tôi một hồi lâu, đến lúc tôi bắt đầu nghi ngờ không biết có bị lợi dụng sàm sỡ không thì ông ta đột nhiên thở dài lắc đầu.
Rồi trả lại tiền cho tôi.
“Miễn cưỡng cải mệnh, là tạo nghiệt đó! Ta không nhận tiền của người sắp chết.”
Ông ấy sống chết không chịu nhận tiền, như thể tôi mà đưa tiền thì ông ta sẽ bị tôi kéo theo xuống âm phủ vậy.
Chiều tà vẫn còn vương chút nắng cuối.
Tôi ung dung dạo bước, tay chắp sau lưng, đi trên con đường vàng rực dưới ánh hoàng hôn.
Tôi đâu phải lần đầu cải mệnh.
Nơi này, chẳng qua chỉ là một quyển sách mà thôi.
HẾT

