Giọng hắn cũng dịu lại vài phần.

Mất mấy lần mới thốt ra được câu đầu tiên:

“Sao nàng có thai mà không nói với ta?”

Ta đặt công việc trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn hắn:

“Tại sao phải nói với ngài?”

Hắn kích động:

“Nàng mang cốt nhục của ta! Ta là cha của đứa bé!”

Ta cúi đầu:

“Tam hoàng tử nghĩ nhiều rồi, đứa bé này… không phải của ngài.”

“Tống Dao Tâm! Nàng đừng cứng miệng nữa!”

Hắn nhìn chằm chằm bụng ta.

Ta mặc y phục rộng rãi, nên hắn mấy lần đến trước không nhận ra.

Nhưng lần này, trong lời hắn đầy chắc chắn, trong mắt còn có vài phần dịu dàng.

Hắn thở dài một hơi.

“Dao Tâm, theo ta trở về đi.”

Ta mỉa mai:

“Dù đứa bé là của ngài thì sao? Tại sao ta phải theo ngài về?”

“Để bị nhốt trong phủ làm thiếp? Nghe lệnh dạy dỗ từ người mà ngài luôn canh cánh trong lòng – Tạ Tuyết Âm? Ngày ngày phải thỉnh an nàng ta?”

“Đứa bé của ta sẽ là đứa con thứ thấp kém? Một khi ta không còn được ngài sủng ái, mẹ con ta sẽ bị người ta chèn ép đủ điều? Ngài muốn ta sống thế sao?”

Ta càng nói càng giận, nhìn thẳng vào mắt hắn, từng câu chất vấn.

Tiêu Cảnh Nguyên không dám đối diện ánh mắt ta, chỉ cúi đầu giải thích:

“Sẽ không như vậy… Ta nhất định sẽ bảo vệ mẹ con nàng.”

Ta bật cười lạnh:

“Lời Tam hoàng tử có thể tin được mấy phần? Ba tháng trước ngài còn nói sẽ một đời một kiếp không rời không bỏ.”

“Còn bây giờ, chẳng phải sắp thành phu quân của người khác rồi sao?”

Tiêu Cảnh Nguyên như bị đấm một cú, lặng thinh không nói được lời nào.

Ta khẽ phất tay, mệt mỏi:

“Nếu Tam hoàng tử không có chuyện gì khác, xin hãy quay về.”

Tiêu Cảnh Nguyên đứng ngây ra nhìn ta một hồi lâu.

Hít sâu một hơi, tựa như đã hạ quyết tâm, nói:

“Dao Tâm, đúng là ta phải cưới Tuyết Âm, nhưng những điều nàng lo lắng sẽ không xảy ra.”

“Con của chúng ta, ta nhất định sẽ để nó trở thành người tôn quý nhất.”

“Nàng hãy an tâm dưỡng thai, vài ngày nữa ta sẽ lại đến thăm nàng.”

18

Tiêu Cảnh Nguyên rời đi.

Hắn có vẻ như có việc trọng yếu cần làm.

Ta đoán cũng không khó.

Chẳng qua là — hoàng thượng bệnh ngày càng nặng, hắn phải gấp rút tích góp thế lực cho ngôi vị kia.

Chẳng bao lâu sau, Mạnh Lệnh Hoài truyền tin đến.

Tiêu Cảnh Nguyên và Tạ Tuyết Âm sắp thành thân.

“Ngày thành thân bị đẩy lên sớm. Ban đầu định là tháng Năm năm sau, nhưng giờ là do Tam hoàng tử chủ động yêu cầu tổ chức sớm.”

Mạnh Lệnh Hoài phe phẩy quạt, giọng điệu nhẹ nhàng.

Ta chỉ mỉm cười, không để tâm.

Hắn lại nói tiếp:

“Xem ra đứa bé này, thực sự khiến hắn lo lắng rồi.”

Trên mặt hắn lộ ra nụ cười mang vài phần đắc ý.

“Năm xưa phụ thân Tạ Tuyết Âm hãm hại Cố tướng quân, cướp được cuốn ‘Dưỡng Binh Pháp’.

Sau này người của chúng ta liều chết diệt sạch Tạ thị để báo thù cho Cố tướng, nhưng cuốn binh pháp ấy lại không rõ tung tích. Có khả năng rơi vào tay Tạ Tuyết Âm – kẻ may mắn còn sống sót.”

“Nay Tam hoàng tử sốt ruột cưới nàng ta, e rằng cũng vì cuốn ‘Dưỡng Binh Pháp’ này.”

“Chứng tỏ — cuộc chiến giữa hắn và Đại hoàng tử, đã đến lúc quyết liệt.”

Mạnh Lệnh Hoài nói đến đây, thần sắc có phần cảm khái.

“Dao Tâm, kế hoạch của chúng ta… sắp thành công rồi.”

Ta không nhịn được, khóe môi cong lên, lộ ra một nụ cười mỏng.

Nhưng miệng vẫn nhắc nhở:

“Đừng vội, phía sau… còn nhiều chuyện cần xử lý.”

Mạnh Lệnh Hoài gật đầu thật sâu.

19

Một tháng sau, Tiêu Cảnh Nguyên và Tạ Tuyết Âm thành thân.

Nửa tháng sau, ta gặp được Tạ Tuyết Âm đích thân đến thăm.

Nàng vận cung trang lộng lẫy, búi tóc kiểu phụ nhân đã gả.

Tiền hô hậu ủng, khí thế không nhỏ.

Vừa bước vào, nàng liền cao ngạo đảo mắt nhìn ta một lượt, trọng điểm đặt ở bụng ta đang hơi nhô lên.

Nàng phất tay ra hiệu, đám người đi theo từ từ lui ra ngoài.

Rồi mới lạnh lùng mở miệng:

“Không ngờ ngươi còn có thủ đoạn như vậy.”

Ta không lên tiếng, thầm suy đoán nàng đến đây vì mục đích gì.

Tạ Tuyết Âm ngẩng cao đầu, như một con công chiến thắng:

“Nhưng cho dù ngươi mang thai thì đã sao? Là Cảnh Nguyên ca ca nôn nóng muốn cưới ta, mới tự mình thỉnh cầu Thánh thượng ban chỉ, dời ngày thành thân sớm hơn.”

“Người hắn để tâm nhất, vẫn luôn là ta.”

Ta nhíu mày.

Từ trước ta đã cảm thấy, Tạ Tuyết Âm không hề có phong thái của một danh môn khuê nữ, trái lại chỉ giống như một phụ nhân tầm thường nhỏ mọn.

Đến nay vẫn thế.

Lần này nàng đến, chẳng qua là để khoe khoang.

Ta không buồn đáp lại màn khiêu khích ấy, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách:

“Nếu Tạ cô nương không còn việc gì khác, xin mời về cho. Tại hạ không tiện tiếp đãi.”

Sắc mặt Tạ Tuyết Âm chợt thay đổi:

“To gan! Ngươi nên xưng hô ta là Tam hoàng tử phi, quỳ xuống hành lễ!”

Nói xong liền giơ tay muốn tát ta một cái.

Dẫu sao cũng là tiểu thư được nuông chiều từ bé.

Thể lực sao sánh được với ta, kẻ từng trèo đèo lội suối hái thuốc bao năm?

Ta dễ dàng bắt lấy cổ tay nàng, hất một cái, nàng ngã lăn ra đất.

“Các người đang làm gì đó?!”

Một giọng nói bất ngờ vang lên từ phía sau.

Tiêu Cảnh Nguyên vội vã chạy tới.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sắc mặt hắn trở nên nghiêm trọng.

Tạ Tuyết Âm lập tức nhào vào lòng hắn, khóc lóc kể lể:

“Cảnh Nguyên ca ca, thiếp chỉ là đến xem Tống tỷ tỷ sống có tốt không. Dù sao tỷ ấy cũng đang mang thai cốt nhục của chàng… Không ngờ tỷ ấy không cảm kích mà còn đẩy ngã thiếp…”

Tiêu Cảnh Nguyên quay sang nhìn ta.

Ta cười lạnh:

“Sao? Mới thành thân không bao lâu, phu thê hai người đã bắt đầu bất hòa, thay phiên nhau đến gây chuyện với ta?”

Tiêu Cảnh Nguyên tránh ánh mắt ta, rồi lại cúi đầu nhìn Tạ Tuyết Âm đang khóc sướt mướt trong lòng.

Giọng hắn khàn khàn:

“Tuyết Âm, vừa rồi ta đều nhìn thấy.”

Tiếng khóc đột ngột im bặt.