Sau khi nhà họ Chu – gia tộc giàu nhất – nhận nuôi tôi từ trại trẻ mồ côi, họ nâng niu tôi như bảo bối trong lòng bàn tay.

Họ chẳng cần tôi học giỏi đến mức nào, chỉ cần tôi mặc váy công chúa xinh đẹp, ngoan ngoãn gọi một tiếng “ba mẹ”, là đã được thưởng.

Ngay cả Chu Tri Thâm – đại thiếu gia nhà họ Chu mà người ngoài vẫn đồn là nóng nảy, cứng đầu – cũng xem tôi như em gái ruột, cưng chiều hết mực.

Cho đến khi cha mẹ nhà họ Chu qua đời, Chu Tri Thâm kinh doanh thất bại khiến công ty đứng bên bờ phá sản, anh ta vẫn tiếp tục nuông chiều tôi.

Anh ta không chỉ một lần đuổi thẳng những phú thương đến cầu hôn tôi, nhưng cuối cùng vẫn phải nhượng bộ.

“Lan Lan, em giúp anh lần này thôi. Chỉ cần qua đêm nay, Chu thị sẽ hồi sinh. Đến lúc đó, em vẫn là đại tiểu thư nhà họ Chu.”

Tôi bình thản, chỉ hỏi lại một câu: “Anh à, sau khi Chu thị hồi sinh, anh thật sự có thể quản lý nổi không?”

Chu Tri Thâm – kẻ vốn năng lực tầm thường – lập tức tức giận, anh ta đạp mạnh chân ga, vừa lái xe vừa giận dữ mắng tôi:

“Chu Mộng Lan, em đúng là đồ vong ân bội nghĩa! Nhà họ Chu nuôi em bao nhiêu năm, chỉ yêu cầu em vì gia đình hi sinh một lần mà em cũng không chịu!”

“Phúc tinh cái gì chứ! Theo anh thấy, nhà họ Chu thành ra như hôm nay, tất cả đều do em khắc mà ra!”

Trong cơn thịnh nộ, xe đâm mạnh vào lan can, tôi lập tức bất tỉnh.

Đến khi mở mắt ra lần nữa, Chu Tri Thâm lúc mười tuổi đang trừng mắt bất mãn nhìn tôi, rồi trước ánh mắt của tất cả mọi người, anh ta kéo tay một cô bé gầy yếu, kiên quyết nói:

“Con chọn cô ấy làm em gái của mình!”

1

“Ông bà Chu, đây chính là cô bé mà tôi đã nói với hai người từ trước. Con bé tên là Mộng Lan, cha mẹ mất từ khi còn rất nhỏ trong một vụ tai nạn xe.”

“Đứa trẻ này, chưa bao giờ khiến chúng tôi phải lo lắng điều gì. Không chỉ học giỏi suốt bao năm liền, lại còn xinh xắn, tính cách thì ngoan ngoãn vô cùng.”

Viện trưởng vừa nói vừa nở nụ cười rạng rỡ, trong mắt ánh lên sự tự hào không che giấu khi nhắc đến tôi.

“Nếu hai người nhận nuôi con bé, chắc chắn nó sẽ rất ngoan, không bao giờ gây rắc rối…”

Câu nói còn chưa dứt, Chu Tri Thâm đã kéo tay Chu Kiều Kiều, nói muốn chọn cô bé ấy làm em gái mình.

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

Viện trưởng liếc nhìn Chu Kiều Kiều một cái, hơi cau mày nhưng vẫn giữ nụ cười: “Nhưng Mộng Lan mới là người phù hợp với yêu cầu của hai vị hơn…”

Tôi theo bản năng kéo tay áo của viện trưởng, muốn bảo bà đừng khuyên nữa.

Nhưng tôi vừa hé môi, Chu Tri Thâm bên kia đã sầm mặt, không khách sáo nói:

“Cô ta phù hợp yêu cầu của nhà tôi ở chỗ nào chứ?”

“Em gái tôi chọn phải là người đơn thuần, lương thiện, chứ không phải kiểu người chỉ biết lo cho bản thân, giỏi giang để đè bẹp người khác – một con nhỏ tâm cơ!”

Nói xong, cậu ta trừng tôi thêm một cái, rồi ngẩng đầu nhìn Chu phu nhân và Chu tiên sinh, vẻ mặt đầy khó chịu:

“Ba mẹ, trước khi đến đây hai người đã nói, để con chọn người mà con ưng làm em gái, chẳng lẽ bây giờ lại nuốt lời?”

Từ đầu đến giờ, Chu tiên sinh và Chu phu nhân chưa từng liếc nhìn tôi lấy một lần, ánh mắt họ luôn dõi theo con trai.

Giờ thấy con trai yêu quý đã chọn được người, cả hai lập tức nở nụ cười đầy chiều chuộng.

“Sao lại thế được? Tiểu Thâm à, hôm nay là để con chọn em gái, đương nhiên phải nghe theo ý con rồi.”

Bọn họ vừa nói, ánh mắt đã rơi xuống người Chu Kiều Kiều, nhìn thấy vẻ mặt vui mừng và kích động của cô bé, trong đáy mắt lướt qua một tia ghét bỏ thật nhanh.

Chu phu nhân như chợt nhớ ra điều gì, mỉm cười xác nhận lại:

“Tiểu Thâm à, chọn em gái là chuyện rất quan trọng, nếu đã quyết định hôm nay thì sau này sẽ không thể đổi được nữa.”

“Con chắc chắn là đã nghĩ kỹ, muốn chọn con bé đó, đúng không?”

Chu Tri Thâm liếc tôi một cái, trong mắt lóe lên tia oán hận, rồi siết chặt tay Chu Kiều Kiều, dứt khoát đáp:

“Đúng, con muốn chọn cô ấy làm em gái!”

Chu tiên sinh và Chu phu nhân liếc nhau, sau đó mới nhìn sang viện trưởng.

“Viện trưởng Lưu, cứ theo ý Tiểu Thâm mà làm, từ nay về sau cô bé này chính là con gái nhà họ Chu.”

Viện trưởng liếc nhìn tôi, ngập ngừng: “Nhưng mà…”

Tôi lập tức kéo nhẹ tay áo bà, khẽ lắc đầu.

Viện trưởng thấy tôi không muốn, chỉ biết khẽ thở dài: “Vậy được, tôi đi làm thủ tục ngay.”

Chu Kiều Kiều vui mừng hỏi Chu Tri Thâm:

“Anh ơi, vậy là sau này em chính là em gái anh rồi đúng không?”

Chu Tri Thâm cúi đầu nhìn cô bé, không biết nghĩ gì mà trong mắt thoáng hiện vẻ dịu dàng:

“Tất nhiên rồi, em vừa xinh vừa sạch sẽ, nhìn là biết có tính cách tốt.”

“Quan trọng nhất là, em vốn đã họ Chu, đúng là ông trời định sẵn chúng ta là một nhà!”

Cậu ta đưa tay xoa đầu Chu Kiều Kiều, gương mặt cô bé lập tức nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào tôi đầy ác ý:

“Anh ơi, nếu sau này em bị bắt nạt, anh sẽ bảo vệ em chứ?”

Ánh mắt Chu Tri Thâm cũng chuyển sang phía tôi, trong mắt đầy oán hận: “Đương nhiên.”

Chu Kiều Kiều vừa tìm được chỗ dựa liền lập tức chỉ tay vào tôi tố cáo:

“Lâm Mộng Lan thường xuyên bắt nạt em, không cho các bạn nhỏ trong viện chơi với em, còn vu oan em ăn trộm khiến viện trưởng phải phạt em, anh dạy dỗ cô ta giúp em được không?”

Chu Tri Thâm cười lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn tôi:

“Quả nhiên mày không phải loại tốt đẹp gì!”

“Sáng nay còn làm bộ ngoan ngoãn, tất cả chỉ là để lừa tao mang mày về nhà!”

Anh ta buông tay Chu Kiều Kiều ra, lạnh lùng cam kết:

“Kiều Kiều, yên tâm, anh nhất định sẽ thay em dạy dỗ cô ta thật nghiêm!”