Tôi chưa từng thấy viện trưởng nổi giận như vậy, bà lớn tiếng nói xong, nhìn thấy sắc mặt Trình phu nhân trắng bệch, mới dần dịu giọng.

“Tôi luôn cho rằng việc nhận nuôi là để chọn một người thân không cùng huyết thống, chứ không phải vì tư lợi cá nhân nào đó.”

“Xin lỗi, nhưng tôi thấy hai người không thích hợp để nhận nuôi trẻ con.”

Trình phu nhân lập tức rơi nước mắt: “Chúng tôi biết việc này là không đúng, nhưng làm cha mẹ thật sự không thể khoanh tay đứng nhìn con mình nằm bất động trên giường bệnh mà không làm gì cả.”

“Dì Lưu…”

Tôi định mở miệng nói gì đó, nhưng bị viện trưởng trừng mắt ra hiệu, như thể chỉ cần tôi dám mở miệng theo họ về là xong đời với bà.

Tôi đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Thật ra, ngay khi nhà họ Trình bắt đầu nói, tôi đã nhớ ra rồi – họ chính là gia đình đã nhận nuôi Chu Kiều Kiều ở kiếp trước.

Nhà họ Trình có hai cô con gái, con gái lớn Trình Chân năm nay hai mươi tuổi, đang học đại học, cô út Trình An An mười hai tuổi, đang hôn mê vì tai nạn.

Trường hợp như vậy vốn không phải lý tưởng trong những người nhận con nuôi, nhưng nhà họ Trình có công ty riêng, tài sản cũng không ít, không tồn tại chuyện sau khi nhận nuôi thì bạc đãi hay không nuôi nổi.

Kiếp trước, Chu Kiều Kiều bất chấp sự ngăn cản của viện trưởng, cứ khăng khăng muốn theo họ về nhà sống sung sướng. Khóc lóc, tuyệt thực, cuối cùng viện trưởng cũng phải đồng ý.

Gia đình họ Trình đối xử với Chu Kiều Kiều rất tốt, không chỉ mua cho cô ta quần áo đẹp, mà còn cho học ở trường tốt nhất.

Dù nhiều năm trôi qua, Trình An An vẫn chưa tỉnh lại, nhưng họ chưa từng bạc đãi Chu Kiều Kiều, luôn coi cô ta như con gái ruột.

Mãi đến khi Trình Chân tốt nghiệp đại học, chuẩn bị kế thừa công ty, cha mẹ gọi ba chị em lại bàn chuyện phân chia tài sản.

Trình phu nhân đỏ mắt nói:

“Theo lý, tài sản trong nhà nên chia đều cho ba chị em. Nhưng tình trạng của An An như các con biết đấy, có khi cả đời cũng phải nằm trên giường bệnh.”

“Nên ba mẹ bàn nhau, sẽ chia phần nhiều hơn cho An An một chút.”

Trình Chân thấy vậy thì gật đầu không chút do dự, hoàn toàn đồng ý.

Chu Kiều Kiều cũng mỉm cười đồng ý, tỏ vẻ rất hiểu chuyện.

Thế nhưng vừa quay đầu, cô ta đã ôm hết tiền nhà họ Trình rồi bỏ trốn.

5

Nhà họ Trình coi Chu Kiều Kiều như con gái ruột, không chỉ công khai chuyện chia tài sản trước mặt cô ta, mà còn hoàn toàn không đề phòng.

Với kiểu gia đình như vậy, tôi không tin họ sẽ làm những chuyện như viện trưởng lo lắng. Ngược lại, tôi còn thấy họ thật đáng thương.

Trình Chân thấy viện trưởng không đồng ý, ánh mắt có chút ảm đạm, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần.

“Dì Lưu, nếu dì thật sự không yên tâm, chúng cháu có thể không làm thủ tục nhận nuôi ngay. Cô bé này chỉ làm con gái nuôi của ba mẹ cháu trước đã.”

Trình phu nhân nghe xong lập tức gật đầu:

“Đúng đúng đúng, vậy cũng được.”

Trình tiên sinh dùng khăn giấy lau nước mắt cho vợ, nghiêm túc nói:

“Viện trưởng Lưu, sự lo lắng của bà là hoàn toàn đúng. Nhưng với chúng tôi, giờ đây chỉ còn lại một con đường này thôi. Chỉ cần có chút hy vọng khiến con gái út của tôi tỉnh lại, chúng tôi cũng muốn thử.”

“Xin bà yên tâm, nhà họ Trình chúng tôi không phải loại người qua cầu rút ván.”

“Chuyện hôm nay, chỉ cần bà và cô bé đồng ý, từ nay về sau, năm nào chúng tôi cũng sẽ quyên góp cho trại trẻ.”

“Còn đứa bé này, từ hôm nay trở đi, tiêu chuẩn ăn mặc sẽ giống y như con gái ruột của tôi. Không những cho học trường tốt nhất, sau này học xong đại học, tôi còn tặng thêm một triệu coi như cảm ơn.”

“Tôi biết nói suông thì vô nghĩa. Nếu bà đồng ý, tôi sẽ lập tức cho người soạn hợp đồng.”

Trình tiên sinh nói rõ ràng như thế, viện trưởng nghe xong, nghĩ đến những lợi ích tôi sẽ có, liền im lặng.

Bà do dự trong chốc lát, cuối cùng quay đầu lại trao quyền quyết định cho tôi.

“Mộng Lan, con luôn là đứa có chính kiến. Chuyện hôm nay, có đồng ý hay không, tự con quyết định đi.”

Ánh mắt cả nhà họ Trình đồng loạt đổ dồn về phía tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn họ, không do dự nhiều, liền mở miệng gọi:

“Ba nuôi, mẹ nuôi, chị cả.”

Trình phu nhân sửng sốt, là người phản ứng đầu tiên, lập tức gật đầu lia lịa, vô cùng xúc động.

Trình tiên sinh trên mặt cũng nở nụ cười rõ rệt.

Trình Chân vui vẻ cười, rút từ túi ra một phong bao dày cộp đưa cho tôi.

“Lần đầu gặp nhau, chị không chuẩn bị được gì nhiều, đây là quà gặp mặt, em nhận lấy đi.”

“Về đến nhà rồi, chị sẽ tặng quà khác sau.”

Tôi không khách sáo, mỉm cười nói một câu “cảm ơn chị cả”, rồi giơ tay nhận lấy bao lì xì.

Cầm lên thấy rất dày, chắc cũng phải năm ngàn tệ.

Tôi hơi ngạc nhiên, ngay cả viện trưởng cũng sững người.

Thái độ bà mềm hẳn, giữ nhà họ Trình ở lại ăn cơm tối, rồi cho một cô giáo có kinh nghiệm trong viện dẫn tôi đến nhà họ Trình ở thử một thời gian.

Trình tiên sinh và Trình phu nhân vui vẻ đi lấy xe, Trình Chân thì chủ động nắm tay tôi bước ra ngoài.

Nhà họ Trình sống ở khu biệt thự trong thành phố. Tôi xách ấm nước bước xuống xe, cả nhà họ Trình niềm nở dẫn tôi và cô giáo vào trong.

“Phòng của em đã được chuẩn bị xong rồi, nằm ở tầng hai. Thời gian gấp nên vẫn giữ phong cách cũ, nếu em không thích, sau này sẽ gọi người đến sửa lại theo ý em.”

Trình Chân vừa mở cửa vừa cười nói với tôi.

Tôi nhìn căn phòng được trang trí đơn giản, thật ra lại rất hợp gu tôi. Dù sao tôi là người đã sống lại, không còn là đứa trẻ sáu tuổi thực sự nữa.