Tôi hùa theo trào lưu, mở một buổi livestream.

Chưa đầy năm phút, tôi đã bị quà tặng của một chị đại nhà giàu dội choáng váng.

Chị ấy hứa, nếu tôi thắng liên tiếp ba ván sẽ tặng xe thể thao, nếu đạt năm mạng hạ gục sẽ tặng hai lễ hội Carnival.

Nhìn thấy kỹ năng của tôi, chị ấy còn đề nghị tôi giúp chị leo rank, thậm chí trả giá 60.000 tệ mỗi tháng.

Tôi dao động, nhưng em họ giữ chặt tay tôi.

“Chị, chị tin thật à?

Chị quên rồi sao?

Từ nhỏ đến lớn, vận may của chị lúc nào cũng tệ nhất.

Chưa biết chừng đây là một cái bẫy đấy.”

Thế là tôi từ chối.

Nhưng sau đó, em trai tôi đột nhiên đổ bệnh, ho ra máu.

Em họ còn lấy đi số tiền cuối cùng của tôi.

Tuyệt vọng đến cùng cực, tôi kéo theo em trai và em họ, cùng nhau kết thúc tất cả.Một ngày làm c/ổ thần.

Lần nữa mở mắt, tôi trở lại ngày mà chị đại nhà giàu ghé vào phòng livestream của tôi.

“Chị đẹp ơi, em đây!

Giao cả tài khoản Genshin của chị cho em đi!

Em cày khỏe, 3 ngày là hoàn thành xong nhiệm vụ rừng Sumeru!”

“Công việc này cứ để em, chị cứ yên tâm!”

[Bạn đạt top rank, sau đó đánh giải đỉnh cao giúp tôi leo hạng.

Tôi trả bạn 60.000 tệ mỗi tháng.

Nhận kèo này không?]

Dòng bình luận ấy lại hiện lên trên màn hình điện thoại, khiến tôi bừng tỉnh.

Bên cạnh, em họ Dư Tịch Tịch cau mày, giọng điệu đầy răn dạy:

“Chị, chị sẽ không tin thật đấy chứ?”

“Vận xui của chị còn bị gọi là ‘sao chổi’, nhặt được tiền hôm trước, hôm sau đã gặp xui xẻo.

Chị trưởng thành rồi, sao vẫn dễ bị lừa thế?”

“Thời gian rảnh rỗi này, chi bằng chị đi nấu thêm vài món, ăn cho mập lên chút, dễ kiếm chồng hơn.”

Lời nói của cô ấy dồn dập như súng liên thanh, khiến tôi đau đầu muốn nổ tung.

Chị đại nhà giàu lại quăng thêm một hỏa tiễn, gửi tin nhắn bình luận.

[Streamer, tôi rất thích bạn.

Kết bạn đi?]

Dư Tịch Tịch lập tức chắn trước mặt tôi, cười gượng trước ống kính.

“Xin lỗi, chị tôi không định nhận…”

Cô ta còn chưa kịp nói hết, tôi đã đưa tay đẩy cô ta sang một bên, mỉm cười gửi tin nhắn riêng cho chị đại nhà giàu.

[Chị đẹp ơi, em nhận kèo này!

Cả tài khoản Genshin của chị, cứ giao hết cho em đi.

3 ngày là xong nhiệm vụ rừng Sumeru!]

[Công việc này cứ để em, chị cứ yên tâm!]

Em họ nghiến răng ken két.

“Chị điên rồi à?

Vì chút tiền mà làm thế này?

Không thể có chút chí khí sao?

Không nhận tiền này thì chị chết à?

Ngay cả tiền của bà cô già cũng muốn kiếm, không thấy ghê tởm sao?”

Tôi hắng giọng, bật cười.

“Không kiếm tiền mới là ngu.

Tôi nguyện làm chó săn, ai không ưa thì cút!”

Nói xong, tôi tiếp tục trò chuyện ngọt xớt với chị đại, khiến Dư Tịch Tịch tức đến mức giậm chân tại chỗ.

2

Dư Tịch Tịch đột nhiên vươn tay giật lấy điện thoại của tôi.

Tôi giận dữ, tát cô ta một cái thật mạnh, đến mức không khí cũng như run lên.

Tôi lạnh lùng nhìn cô ta, lửa giận cuồn cuộn trong lòng. Một ngày làm c/ổ thần.

“Cô dựa vào đâu mà đánh tôi?

Tôi vì muốn tốt cho chị, thế cũng sai sao?

Đừng quên, bố tôi chết là vì cứu chị đấy!

Cả đời này, chị nợ tôi!”

Đôi mắt cô ta đỏ ngầu, như dã thú bị chọc giận, gằn giọng nhìn tôi, như muốn ăn tươi nuốt sống.

Những lời này, từ nhỏ đến lớn, cô ta đã nói không biết bao nhiêu lần.

Tôi luôn dành cho cô ta những thứ tốt nhất.

Dù cô ta yêu cầu gì, tôi cũng cố gắng đáp ứng.

Cô ta không muốn ở ký túc xá chật hẹp, liền ép tôi bỏ học đi làm, kiếm tiền thuê nhà gần trường cho cô ta.

Nhưng cô ta luôn cho rằng, tất cả những điều đó đều là hiển nhiên.

Kiếp trước, mới livestream được 5 phút, một chị đại nhà giàu đã xông vào phòng tôi, điên cuồng tặng quà, khiến tôi suýt đánh rơi điện thoại.

Khi tôi dao động trước lời đề nghị hấp dẫn, em họ liên tục ngăn cản.

Vì những lời lẽ của cô ta, tôi đã từ chối chị đại.

Sau đó, em trai tôi mắc bệnh nặng, không ai chịu giúp đỡ.

Em họ còn ăn cắp số tiền cuối cùng của tôi, cười lạnh chế giễu:

“Đồ nghèo kiết xác, từng đó tiền còn chẳng đủ cho tôi mua một đôi giày.

Bọn cô sống làm gì cho chật đất?”

Nhìn em trai ngày càng đau đớn, cuối cùng tôi liều chết cùng em họ, kết thúc tất cả.

Cô ta không muốn tôi nhận công việc lương cao từ chị đại nhà giàu.

Vì cô ta sợ tôi thoát khỏi sự kiểm soát của cô ta, mất đi lao động miễn phí.

Tôi luôn nhường nhịn cô ta, hy sinh mọi thứ vì cô ta.

Nhưng cô ta lại nhẫn tâm đẩy em trai tôi vào đường cùng.

Lần này, tôi sẽ không nghe lời cô ta nữa!

Tôi quyết bám chặt đùi chị đại!

3

Em họ chỉ tay vào mặt tôi, giọng nói vì kích động mà trở nên chói tai:

“Người đó là kẻ lừa đảo!

Cô ta chỉ muốn lừa tiền của chị!”

“Chị ngây thơ đến thế sao, còn tin vào chuyện trên trời rơi xuống bánh ngọt à?

Chị là đầu lợn à, nhìn không ra à?”

“Tôi hết lòng khuyên nhủ, tôi vì muốn tốt cho chị, vậy mà chị lại không biết ơn.

Nếu chị dám nhận công việc này, chúng ta cắt đứt quan hệ!”

Cô ta hếch cằm, trên mặt đầy vẻ chắc chắn, như thể đang chờ tôi như mọi khi cúi đầu xin lỗi.

Tôi nghe xong thì bật cười, mở miệng đáp:

“Còn có chuyện tốt thế này à?

Lương tâm cô cuối cùng cũng thức tỉnh, không còn bám lấy tôi nữa sao?

Cần tôi gói hành lý giúp không?”

“Tay tôi mọc trên người tôi.

Cô nói không cho tôi nhận, thì tôi sẽ không nhận chắc?

Còn về cô, chút tình thân mỏng manh giữa chúng ta, tôi đã không còn quan tâm từ lâu rồi.

Không quan tâm thì cô lấy gì để uy hiếp tôi?”

Em họ định nói gì đó, nhưng âm thanh “timi” trong phòng bất chợt vang lên, cắt ngang lời cô ta.

Tài khoản của chị đại nhà giàu đã đăng nhập xong.

Em họ tức đến mức mặt đỏ bừng, giọng nói cao vút:

“Chơi game thì có tiền đồ gì chứ?

Sao không dành thời gian đó để ra ngoài tìm một công việc đàng hoàng?”

“Chị còn nhớ không?

Chị nghỉ việc chỉ vì sếp sờ chị hai cái mà không chịu nổi.

Chị không chịu được sỉ nhục cơ mà?

Nhưng tôi thấy giờ chị làm chó săn game lại vui vẻ lắm đấy!”

Cô ta càng nói càng kích động, như thể không thể chịu nổi nữa.

Sau khi tạm ngừng lấy hơi, cô ta tiếp tục:

“Mỗi ngày về nhà, chị cứ làm ra vẻ như mình chịu bao nhiêu uất ức ở bên ngoài.

Nếu không phải vì chị, bố tôi cũng có thể kiếm tiền nuôi tôi.

Bây giờ tôi sống khổ sở thế này, tất cả đều do chị!”

“Sao chị có thể độc ác như vậy?

Hại tôi mất bố, bây giờ còn chê tôi là gánh nặng, muốn đá tôi đi sao?”

“Đúng! Tôi là kẻ vong ơn bội nghĩa!

Tôi độc ác đến cùng cực!

Cô đi báo cảnh sát bắt tôi đi!

Đến tòa kiện tôi bỏ rơi một người đã qua 18 tuổi đi! Một ngày làm c/ổ thần.

Đi đi!”

Đúng lúc này, màn hình điện thoại đột nhiên tối sầm lại.

Tôi nhíu mày khó chịu, chỉ vì mải ngẩng lên nói chuyện với cô ta mà bị kẻ địch ám sát.

Chị đại nhà giàu vẫn đang theo dõi trận đấu, tôi vội mở cửa sổ nhỏ gửi tin nhắn giải thích:

“Chị ơi, sơ suất nhỏ thôi, đừng để bụng nhé.”

Chị đại không để ý, còn chuyển ngay cho tôi 555 tệ để động viên.

Tay tôi run lên khi nhận tiền.

Phải biết rằng, tôi làm việc 9 tiếng một ngày cũng chưa kiếm nổi 200 tệ!

Ai nói làm chó săn không tốt?

Tôi là người đầu tiên không đồng ý!

Giây phút này, tôi chỉ cảm thấy như được tiêm một liều kích thích, hoàn toàn chìm đắm vào thế giới game.

Nhìn thấy vậy, em họ hoàn toàn bùng nổ, bắt đầu ném đồ đạc khắp phòng để trút giận.

Tôi liếc cô ta một cái, giờ đầu óc tôi chỉ nghĩ đến kiếm tiền, không rảnh để quan tâm.

Bệnh của Tiểu Mặc, nếu sớm chữa trị, chắc chắn vẫn còn hy vọng.

Số tiền này, đối với tôi mà nói, quá quan trọng.

4

Tôi cày game từ sáng đến tối, từ Vương Giả Vinh Diệu đến hành trình Genshin.

Điện thoại không biết đã sạc bao nhiêu lần, cho đến khi bị ép đăng xuất, tôi mới dừng lại.

Tôi đặt điện thoại xuống, dựa vào sofa định chợp mắt một lát.

Nhưng ngay lúc đó, một chiếc gối đột ngột bay tới đập vào mặt tôi.

Em họ hét lên giận dữ:

“Lữ Đình! Tôi đói rồi!

Cả ngày chị không nấu cơm, định bỏ đói tôi sao?”

Tôi sững người một lúc, cứ tưởng cô ta đã đi rồi.

Không ngờ mặt dày đến mức vẫn còn ở đây.

“Còn đứng đực ra đó làm gì?

Cả ngày chỉ biết chơi game.

Tôi không chấp nhất chuyện chị nói chuyện với tôi như thế nào nữa, mau đi nấu cơm đi.”

“Tôi cho chị cơ hội xin lỗi đấy, đừng không biết điều!”

Cô ta tiếp tục nói:

“Chị từng hứa với bố tôi sẽ chăm sóc tôi tử tế.

Đây là trách nhiệm cả đời của chị, đừng mong trốn tránh!

Tôi để chị chăm sóc tôi, là nể mặt chị đấy!”

Những lời này thực sự đã làm vỡ nát tam quan của tôi.

Đến mức này rồi, cô ta vẫn sống trong thế giới mà mình tự vẽ ra.

Tôi giận đến cực điểm, ném mạnh chiếc gối trả lại.

“Muốn ăn thì tự làm!

Đừng mong tôi phục vụ!”

“Tôi đã chơi game cả ngày, mệt chết đi được.

Không có sức mà đôi co với cô đâu!”

Em họ trợn tròn mắt, sắc mặt lúc đỏ lúc xanh.

“Có gan nói lại lần nữa thử xem!”

“Tai không tốt thì đi khám bác sĩ đi!”

Tôi không khách sáo đáp trả:

“Dư Tịch Tịch, chịu không nổi thì cút ngay đi!

Tôi chưa đá cô ra ngoài đã là nhân từ lắm rồi!”

“Cô chỉ biết chơi game, chẳng thèm để ý đến tôi!

Bận rộn cả ngày thì kiếm được bao nhiêu tiền chứ?”

Cô ta tiếp tục ép sát, trên mặt tràn đầy sự khinh thường.

“Cô chỉ là một streamer nhỏ bé, kiếm chẳng được bao nhiêu.

Chi bằng nghe tôi, tìm một người đàn ông giàu có mà cưới đi.”

Đúng lúc này, âm thanh thông báo của Alipay vang lên——

“Nhận được 3.000 tệ.”

Chị đại nhà giàu thấy tôi vất vả, đặc biệt chuyển khoản để tôi đi ăn khuya.

Em họ nhìn chằm chằm vào lịch sử giao dịch trên điện thoại của tôi, đôi mắt đỏ hoe.

“Vì tiền, chị ngay cả lòng tự trọng cũng không cần nữa sao?”

Tôi bật cười khẽ.

“Có tiền có thể khiến quỷ đẩy cối xay.

Lòng tự trọng? Ăn được không?

Nếu mỗi ngày cô cho tôi vài ngàn tệ, tôi cũng sẽ thờ cô như tổ tiên đấy!

Muốn được đối xử tốt?

Bỏ tiền ra đi!”

Tôi cúi đầu trò chuyện vui vẻ với chị đại nhà giàu, khiến chị ấy cười không ngừng.

Tiếng cười ấy như một sự chế giễu thầm lặng đối với em họ.

Cuối cùng, cô ta không chịu nổi nữa, trừng mắt giận dữ, xách hành lý lên, ném lại một câu cay nghiệt:

“Chị cứ chờ đấy!