Món nợ này chúng ta chưa xong đâu!

Những gì chị nợ tôi, cả đời này cũng không trả hết được!”

5

Sau nhiều ngày liên tục cày game hơn mười tiếng mỗi ngày, cuối cùng tôi cũng hoàn thành được một phần nhiệm vụ mà chị đại giao cho.

Cả người mệt rã rời.

Đặc biệt là những rương kho báu trong Genshin, vị trí thì quái đản, lại thêm mấy nhiệm vụ kéo dài tận hai ba tiếng, thật sự vắt kiệt tinh thần.

Nhưng khi nhìn thấy số tiền trong tài khoản tăng lên, trái tim luôn treo lơ lửng của tôi cuối cùng cũng thả lỏng.

Chỉ có người từng trải qua cảnh túng quẫn tuyệt vọng mới hiểu rõ cảm giác nhẹ nhõm này.

Tôi đặt vé về quê, dự định đưa em trai đến bệnh viện lớn để kiểm tra toàn diện.

Lần này, tôi nhất định phải cứu được em trai.

Để tiết kiệm chi phí, tôi chọn đi tàu chậm, dù chuyến đi kéo dài gần 20 tiếng nhưng tôi không cảm thấy vất vả.

Ngược lại, tôi trân trọng từng khoảnh khắc có thể gặp lại em trai.

Khi tôi gõ cửa nhà, không có ai trả lời.

Hôm nay là cuối tuần, lẽ ra em trai phải ở nhà nghỉ ngơi, điều này khiến tôi có linh cảm không lành.

Bà Vương hàng xóm thấy tôi về, liền nhiệt tình chào hỏi:

“Tiểu Đình à, em trai cháu được cô cháu đón sang bên đó ở rồi.

Cháu chưa nghe nói gì sao?”

Nghe vậy, tôi nhíu mày.

“Bà ơi, Tiểu Mặc đi từ khi nào vậy?”

“Chắc chỉ mới mấy ngày trước thôi.”

Bà Vương trả lời.

Không còn cách nào khác, tôi đành quay người đến nhà cô.

Vừa mở cửa, sắc mặt tôi lập tức trầm xuống.

Em họ khoanh tay trước ngực, hừ lạnh một tiếng, đảo mắt khinh bỉ.

“Ôi dào, chị về làm gì đấy?

Không phải kiếm được nhiều tiền rồi không thèm nhận đám họ hàng nghèo như chúng tôi sao?

Chúng tôi nào dám trèo cao chứ!

Có tiền rồi thì lo sửa đường, lắp đèn cho làng đi.

Làm chút việc thiện, đừng để kẻ vong ân bội nghĩa như chị bị trời đánh chết!”

6

Tôi lười tranh cãi với cô ta, nghiêng người lách vào trong, chỉ muốn nhanh chóng gặp em trai.

Em họ lập tức chặn trước cửa, cười khẩy.

“Sao?

Muốn vào à?

Bỏ tiền ra đi!

Em trai chị ăn ở nhà tôi không mất tiền chắc?

Làm chị thì phải trả tiền chứ!

Chị quên rồi à?

Muốn được đối xử tốt, thì bỏ tiền ra!”

“Dư Tịch Tịch!

Tôi còn chưa tính sổ với cô chuyện Tiểu Mặc đâu!

Cô tự ý đưa nó đi mà không hỏi ý tôi sao?”

Em họ chống tay lên hông, cười nhạo.

“Thế chị đi hỏi em trai chị đi!

Xem nó có tự nguyện đến đây không?

Chị nghĩ hai người chị em nghèo rớt của chị quý giá lắm chắc?”

“Chị!”

Một tiếng gọi vang lên, cắt ngang cuộc tranh cãi.

Tôi quay đầu lại, thấy một thiếu niên 13 tuổi đang tươi cười chạy về phía mình.

Chỉ một tiếng gọi, mà chua xót trong lòng tôi trào dâng đến cực điểm.

Tôi ôm chặt lấy em trai, mắt cay xè.

Kiếp trước, em trai tôi vì không có tiền chữa bệnh mà ra đi.

Kiếp này, tôi nhất định phải để nó lớn lên khỏe mạnh.

Tôi lau vội khóe mắt, nắm chặt vai Tiểu Mặc, giọng nói khàn đi:

“Tiểu Mặc, chúng ta về nhà.

Sau này, chị sẽ luôn ở bên em.”

Nghe vậy, Tiểu Mặc lại lùi một bước, lắc đầu.

“Chị, em ở nhà cô rất tốt.”

Tay tôi cứng đờ giữa không trung.

Tôi không ngờ rằng, em trai tôi lại không muốn đi theo tôi.

Em họ nhìn tôi đầy vẻ giễu cợt.

“Đến em ruột còn không muốn theo chị, vậy mà chị lại trách bọn tôi không biết điều?”

Lúc này, cô từ trong nhà bước ra, lên tiếng hỏi:

“Tiểu Đình, sao không vào nhà?”

Nhìn thấy cô, Tiểu Mặc lập tức trốn ra sau lưng bà, như thể thực sự sợ tôi đưa nó đi.

Tôi im lặng một lúc, nhẹ giọng hỏi:

“Tại sao không muốn đi với chị?”

Tiểu Mặc cúi đầu, không dám nhìn tôi, chỉ vân vê vạt áo, lí nhí nói:

“Em ở đây rất tốt…

Hơn nữa, em không muốn rời xa bạn bè.”

Tôi lặng lẽ nhìn em trai, cảm giác chua xót trong lòng càng dâng trào.

Tôi biết, trong lòng nó, cô là người tốt, đã chăm sóc nó suốt bao năm qua.

Nhưng thực tế, phần lớn số tiền tôi kiếm được đều gửi về cho cô.

Chỉ mong cô có thể chăm sóc em trai tôi tốt hơn, để bù đắp phần nào tình thương mà nó đã mất đi.

Sau nhiều năm bôn ba bên ngoài, tôi thấu hiểu cảm giác phải sống nhờ cửa người khác.

Nhìn thấy em trai phản kháng như vậy, tôi quyết định trước tiên đưa nó đi kiểm tra sức khỏe, rồi tính tiếp. Một ngày làm c/ổ thần.

Em họ hùng hổ chắn trước mặt tôi.

“Tiền nuôi dưỡng!

Hôm nay, nếu chị không để lại hết số tiền trên người, đừng mong bước ra khỏi cửa!”

Cô ta không cho tôi cơ hội lên tiếng, ngạo mạn nói tiếp.

“Chúng tôi chịu chứa chấp em trai chị, chị phải biết ơn chúng tôi mới đúng!”

Cô và Tiểu Mặc đều có mặt, tôi không muốn gây tranh cãi thêm, bèn chuyển khoản cho em họ một ít tiền.

Nhưng vừa nhận được tiền, cô ta lại càng tỏ ra bất mãn.

“Chị coi tôi là con ngốc à?

Cày game cho bà già kia mà chỉ kiếm được từng này sao?

Không đưa đủ 50.000 tệ thì đừng hòng đi!”

Cô ta túm lấy tay tôi.

Tôi đã kiệt sức sau những ngày cày game không nghỉ, không kịp né tránh, bị cô ta kéo đến mức loạng choạng.

Nhân cơ hội đó, cô ta giật lấy điện thoại của tôi.

Tôi theo phản xạ giằng lại.

“Rắc!”

Chiếc điện thoại rơi xuống đất, vỡ tan.

7

Tiểu Mặc lao tới, trừng mắt giận dữ nhìn Dư Tịch Tịch.

“Sao chị lại đập vỡ điện thoại của chị tôi?”

Em họ khinh miệt liếc nhìn Tiểu Mặc, rồi thô bạo đẩy nó ra.

“Chị mày nợ tao!

Nó không trả tiền thì tao đập điện thoại nó, sao nào?

Có ý kiến à?”

Tiểu Mặc bị đẩy mạnh, loạng choạng ngã xuống.

Tôi hoảng hốt lao đến, nhưng vẫn chậm một bước.

Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn đầu em trai đập mạnh vào tảng đá, máu đỏ tức thì chảy ra.

Khoảnh khắc ấy, hình ảnh em trai ho ra máu trong kiếp trước lại ùa về.

Nỗi sợ hãi lập tức nhấn chìm tôi, cả người cứng đờ, không thể động đậy.

Dư Tịch Tịch thấy Tiểu Mặc bị thương, sắc mặt thoáng chút hoảng loạn.

“Tôi… tôi không cố ý.”

Tôi trừng mắt nhìn cô ta, rồi cẩn thận đỡ Tiểu Mặc dậy.

Ánh mắt Dư Tịch Tịch trở nên né tránh.

“Chị… chị nhìn tôi kiểu gì vậy?

Không phải tôi làm nó ngã đâu!

Nó tự đứng không vững thôi!”

Máu từ đầu em trai không ngừng chảy ra, tôi sợ hãi cực độ, không buồn cãi cọ thêm, lập tức đưa nó đến bệnh viện.

Vì cần dùng tiền gấp, tôi đành mua một chiếc điện thoại cũ để tạm dùng.

Khi tôi đang tất bật làm thủ tục nhập viện cho em trai, Dư Tịch Tịch lén dùng chiếc điện thoại vỡ màn hình của tôi để liên hệ với chị đại nhà giàu.

Cô ta cười nịnh nọt, khoe khoang rằng hôm nay có thể thắng liên tiếp năm trận.

Cô ta nhếch môi khinh thường.

“Chẳng phải chỉ là một trò chơi thôi sao?

Bà chị tôi kiếm được tiền, tôi cũng làm được!

Chỉ cần bấm vài nút, có gì mà khó?”

Nhưng khi trận đấu bắt đầu, Dư Tịch Tịch liên tục mắc lỗi, hết lần này đến lần khác để đối phương hạ gục.

Chị đại cố nhịn cơn giận.

【Cô đang chơi cái gì vậy?

Làm ơn nghiêm túc một chút đi!

Chơi thế này thì sao mà thắng được?】

Dư Tịch Tịch hời hợt trả lời.

【Ai ya, lỗi tí thôi, không sao, chơi lại nào.】

Chị đại mời thêm bạn bè vào chơi cùng.

Không ngờ, họ bị Dư Tịch Tịch kéo thua thảm hại.

Chị đại mất mặt vô cùng, tức giận xóa luôn liên lạc.

Lúc này, tôi vừa hoàn thành xong thủ tục nhập viện cho em trai, muốn dùng điện thoại để xin nghỉ với chị đại.

Nhưng tôi phát hiện mình đã bị chặn.

Chưa kịp suy nghĩ sâu xa, bác sĩ đã cầm kết quả kiểm tra bước tới.

Sắc mặt ông nghiêm trọng.

“Cháu là người nhà của Lữ Mặc đúng không?”

“Vâng.”

Tôi trả lời.

Bác sĩ xem lại bản báo cáo trong tay.

“Chúng tôi phát hiện một khối u trong não của Lữ Mặc.

Ngoài ra, phổi cũng có một vùng mờ bất thường.”

“Nhưng cháu cũng đừng quá lo lắng.

May mắn là phát hiện sớm, nếu điều trị kịp thời thì khả năng khỏi bệnh vẫn rất cao.”

Tay tôi run lên không ngừng, nhưng tôi cố gắng giữ bình tĩnh.

“Cần bao nhiêu tiền?”

Bác sĩ suy nghĩ một lát rồi đáp.

“Chi phí cụ thể còn phụ thuộc vào phác đồ điều trị.

Nhưng chắc chắn không ít.

Cháu nên chuẩn bị tâm lý trước.”

Tôi ngồi bệt xuống ghế, đầu óc trống rỗng.

Nỗi sợ hãi và tuyệt vọng cuộn trào trong lòng tôi.

Tôi thử dùng tài khoản khác để liên lạc với chị đại, nhưng càng chờ, tim tôi càng trùng xuống.