Giường chiếu trở thành chiến trường khác của ta, phảng phất mùi máu và sữa mẹ.

Mỗi lần sinh con đều như giành lại nửa cái mạng từ Quỷ Môn Quan, nhưng dòng sinh lực ngoan cường trong thân thể luôn kéo ta quay lại.

[Tri thức y học] (Triệu Nguyệt Ninh đã chọn [Tinh thông độc thuật]) giúp ta biết cách điều dưỡng bản thân.

[Sữa mẹ chất lượng cao] giúp con ta ai cũng khỏe mạnh.

[Thể phách cường kiện] nâng đỡ ta qua mỗi lần sinh nở hao tổn.

Thân phận của ta cũng theo số con ngày càng tăng mà từng bước đi lên.

Từ thiếp thất đến lương đệ, rồi thành trắc phi.

Thưởng ban như nước, liên tục đổ vào cung điện của ta.

Thái tử đến xem con nhiều hơn là đến xem ta, nhưng thế là đủ rồi.

Trong cung âm thầm lan truyền lời đồn, nói ta là “Hóa thân của Tống tử nương nương”.

Ta chỉ ôm tiểu nữ nhi mới sinh không lâu, khe khẽ hát ru.

Ngoài cửa sổ, cây lựu lại kết đầy quả, đỏ rực cả cành cây cong xuống.

Hai năm sau khi sinh con gái, Thái tử đăng cơ làm Hoàng đế.

Ta từ trắc phi trở thành Thần quý phi.

Ta cũng chẳng còn trẻ trung gì, nhưng địa vị hiện tại đã là tột đỉnh.

Cũng vào lúc này, Triệu Nguyệt Ninh đã chuẩn bị thỏa đáng.

Ngày Triệu Nguyệt Ninh nhập cung, nghi trượng rất lớn.

Là đích nữ của phủ Thượng thư, nghe nói nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, danh tiếng kinh tài tuyệt diễm đã vang khắp kinh thành.

Nàng ta chờ đợi suốt mười năm, cuối cùng cũng đến tuổi, mang theo vô vàn kỳ vọng cùng dã tâm với chốn hoàng cung, bước vào tầng tầng lớp lớp cung điện này.

Nghe nói, nàng ta soi gương đồng luyện tập vô số lần góc mặt đẹp nhất, đảm bảo mỗi lần ngẩng đầu, mỗi lần mỉm cười đều đủ sức câu hồn đoạt phách.

Nàng ôm trong ngực [Sinh tử đan], trong đầu ghi nhớ [Tinh thông độc thuật] và [Mị hoặc chi thuật] (năm ngoái nàng chọn cái này, ném cho ta [Vũ khúc khuynh thành], ta dựa vào đó để giữ vóc dáng).

Nàng ta cho rằng mình đã được trang bị tận răng, đủ khả năng chinh phục người đàn ông tôn quý nhất thiên hạ, bắt đầu câu chuyện cung đấu thăng tiến truyền kỳ của mình.

Còn ta, chỉ vì đêm qua tiểu nữ nhi khóc nhiều nên hơi thiếu ngủ.

Hoàng đế – chính là Thái tử trước kia – sáng sớm đã đến Nam thư phòng khảo bài các Hoàng tử.

Việc hậu cung phức tạp, tuy không phải Hoàng hậu — sau khi Hoàng thượng đăng cơ, nguyên Thái tử phi thuận lý thành chương làm Hoàng hậu, nhưng bà ấy thể nhược đa bệnh, quanh năm tĩnh dưỡng.

Người nắm giữ ấn Phượng là ta – Thần quý phi.

Cung nữ lớn khẽ bẩm báo, nói tân nhập cung là Triệu tài nhân (vừa vào đã là tài nhân, xuất phát điểm không thấp) đến bái kiến quý phi nương nương.

Ta xoa nhẹ ấn đường, hơi mỏi mệt, nhưng vẫn phất tay.

Hôm nay việc nhiều, dù sao cũng phải gặp.

Ta vịn tay cung nữ, chậm rãi đứng dậy.

Đêm qua không ngủ ngon, lưng hơi nhức, bộ cung phục phức tạp của quý phi nặng trĩu đè lên người.

Nắng hơi chói, ta hơi nheo mắt, rồi vịn trán, lười biếng tựa lại lên chiếc liễn phủ lụa mềm, chờ đợi buổi yết kiến.

Triệu Nguyệt Ninh chính là vào cung viện vào lúc này.

Nàng ta mặc bộ cung trang màu hồng nước mới tinh, tà váy thêu đầy hoa mẫu đơn cuốn chi chít bằng chỉ vàng, trâm ngọc trang sức lấp lánh, từng bước đi như đo bằng thước, mang theo vẻ yêu kiều được tập luyện tỉ mỉ.

Không thể không thừa nhận, [Khuynh quốc khuynh thành] quả thật mang đến cho Triệu Nguyệt Ninh vẻ đẹp tuyệt sắc.

Khuôn mặt đó dung hòa giữa thuần khiết thiếu nữ và quyến rũ mê người, kinh tâm động phách, xứng đáng với bốn chữ “khuynh quốc khuynh thành”.

Triệu Nguyệt Ninh ngẩng đầu, ánh mắt chuẩn xác rơi lên người ta đang ngồi trên phượng liễn.

Trong ánh nhìn ấy có sự dè dặt của kẻ mới vào cung, có sự kính cẩn thường thấy với phi tần cấp cao, nhưng sâu trong đáy mắt là dã tâm bừng bừng thiêu đốt và đánh giá sắc bén.

Nàng ta như đang đánh giá ngọn núi mà tương lai bắt buộc phải vượt qua, cân nhắc thực lực và điểm yếu của đối phương.

Sau đó, nàng ta nhìn thấy gương mặt ta.

Không phải vẻ nghiêm khắc, đố kỵ hay hung dữ như nàng tưởng.

Người phụ nữ trên phượng liễn dung mạo chỉ có thể gọi là xinh đẹp, giữa lông mày còn vương chút mệt mỏi sau tháng năm vất vả, khí độ quanh thân, sự thong dong sau thời gian dài ở vị trí cao, cùng với… đôi mắt tĩnh lặng như nhìn thấu vạn vật khiến lòng Triệu Nguyệt Ninh bỗng chốc lạnh đi một nhịp.

Chuyện này… không đúng!

Điều này… hoàn toàn khác với hình tượng Quý phi trong tưởng tượng của nàng ta!

Khác xa với kịch bản hệ thống đã vạch ra! Đối thủ lớn nhất lẽ ra phải là vị Hoàng hậu ốm yếu kia mới đúng chứ?

Ánh mắt nàng ta theo bản năng lướt qua phía sau ta.

Một hàng bà vú và cung nữ đứng khoanh tay hầu hạ, im lặng cung kính.

Ngay khoảnh khắc nàng ta thất thần, trong đầu nàng, âm thanh hệ thống ký danh đã không thay đổi suốt mười năm – thứ chỉ mình nàng có thể nghe thấy – đột nhiên vang lên!

Nhưng không còn là giọng máy móc bình ổn như trước, mà trở nên sắc nhọn, dồn dập, chứa đầy tạp âm hỗn loạn, như bị một thế lực đáng sợ nào đó cưỡng ép can thiệp:

“Zzzz— Cảnh báo! Phát hiện… zzzz… khí vận lệch nghiêm trọng… quyền hạn mục tiêu cốt lõi hỗn loạn… zzzzz—… lỗi… đang tiến hành xác định lại…”

“Cảnh báo! Quyền hạn thay đổi — cưỡng chế thay đổi — zzzzzzzz——!!!”

Âm báo động chói tai đến gần như xé rách linh hồn, điên cuồng vang vọng trong đầu nàng ta.

Triệu Nguyệt Ninh trừng lớn mắt, khó tin mà chết trân nhìn ta đang lười nhác dựa trên phượng liễn, chút huyết sắc cuối cùng trên mặt cũng bị rút sạch, tái nhợt như tờ giấy.

Âm thanh kỳ quái của hệ thống khiến mặt nàng trắng bệch.

Thân hình lảo đảo, suýt không đứng vững.

Thái giám dẫn đường bên cạnh hoảng hốt, thấp giọng hỏi: “Triệu tài nhân?”