Đêm qua, khi ký ức của Vân Chiêu trỗi dậy, hắn đã tận mắt chứng kiến hồn phách nàng bắt đầu tan vỡ.

Nhưng hắn không thể buông tay. Hắn nhất định phải tìm ra cách giải Tru Thần Khế.

“Nói cho ta… cách hóa giải…”

Hắn gắng gượng đứng dậy, giọng khản đặc.

Chiến Thần cười lạnh:

“Tru Thần Khế là do chính tay ngươi lập. Giờ hối hận rồi sao?”

Hắn túm cổ Huyền Thương, nhấc bổng khỏi mặt đất:

“Khi lừa nàng ký khế ước, ngươi có nghĩ đến ngày hôm nay không?”

Gương mặt Huyền Thương tím tái, nhưng hắn không hề phản kháng.

Phải, tất cả là lỗi của hắn.

Nếu năm xưa hắn không vì Diệp Linh Tịch mà ép Phù Thường ký Tru Thần Khế, thì nay bọn họ đã không thê thảm đến mức này.

“Giết ta đi!”

Hắn gắng mở miệng,

“Dùng mạng ta… đổi lấy mạng nàng…”

Trong mắt Chiến Thần thoáng qua một tia ngạc nhiên, sau đó lại càng thêm giận dữ.

“Ngươi tưởng chết là xong sao?”

Hắn hất mạnh, Huyền Thương bay ngược ra,

“Ta muốn ngươi sống, tận mắt nhìn nàng quên ngươi, gả cho người khác, còn ngươi thì chẳng thể làm gì!”

Thân thể Huyền Thương va mạnh vào tế đàn, lại phun ra một ngụm máu nữa.

Hắn co ro nằm trong tuyết, ý thức dần dần mơ hồ.

Mơ hồ, hắn thấy Chiến Thần xoay người muốn rời đi.

“Đợi đã!”

Hắn gom hết chút sức lực cuối cùng, nắm lấy chiến ủng của đối phương,

“Ít nhất hãy nói cho ta biết, làm sao để nàng sống sót…”

Chiến Thần cúi đầu nhìn kẻ từng ngạo nghễ một phương, nay lại quỳ rạp dưới chân mình như kẻ ăn mày.

Hắn im lặng một lúc, cuối cùng mở miệng:

“Trừ phi có người thay nàng gánh chịu phản phệ của Tru Thần Khế, chuyển khế ước sang thân mình.”

Ánh mắt Huyền Thương sáng rực lên.

“Nhưng chuyển khế ước phải thỏa ba điều kiện.”

Chiến Thần lạnh giọng nói,

“Thứ nhất, người chuyển phải cam tâm tình nguyện.

Thứ hai, phải có thần cách.

Thứ ba…”

Hắn ngừng lại một chút,

“Quá trình chuyển khế sẽ phải chịu thống khổ như bị vạn đao phanh thây. Sau khi hoàn thành, người chuyển hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh.”

Huyền Thương cười.

Máu không ngừng chảy ra nơi khóe môi hắn:

“Cảm ơn.”

Chiến Thần nhìn hắn đầy chấn động.

“Ngươi điên rồi sao? Giờ ngươi chỉ là phàm nhân, ngay cả điều kiện đầu tiên còn chưa đủ!”

“Không!”

Huyền Thương chống người ngồi dậy,

“Ta vẫn còn… nửa trái thần tâm.”

Hắn lấy từ ngực ra một viên châu lưu ly trong suốt, bên trong thấp thoáng ánh sáng nhấp nháy.

Đó là nửa trái tim của Diêm Vương, năm xưa hắn tự móc ra khỏi thân mình trước khi rơi xuống nhân gian.

Sắc mặt Chiến Thần thay đổi:

“Ngươi… ngươi dám…”

Huyền Thương quỳ gối trong tuyết, trán chạm xuống băng lạnh:

“Hãy cứu nàng. Dù có phải trả giá bằng mọi thứ, ta cũng cam lòng.”

Gió lạnh Bắc Cảnh rít gào, cuốn theo từng cơn tuyết lớn, dần dần che mờ hai thân ảnh đối diện nhau nơi đỉnh Tuyết Sơn.

Ba ngày sau, phủ Thế tử đèn đỏ treo cao, tràn ngập hỉ khí.

Vân Chiêu đứng ngoài cửa phủ, không dám tin vào tai mình.

Huyền Thương sắp thành thân, tân nương là tiểu thư của Nam Cương công tước.

“Không thể nào…”

Nàng lẩm bẩm, ngón tay vô thức đặt lên ngực.

Nơi ấy trống rỗng, như bị ai đó móc đi một mảnh.

“Công chúa, xin hãy về đi.”

Lão bộc đứng chặn trước cửa, vẻ mặt khó xử,

“Thế tử nói, đại hôn sắp đến, không tiện gặp khách.”

Trong mắt Vân Chiêu lóe lên tia sắc lạnh.

Nàng vung tay đẩy lão bộc sang một bên, xông thẳng vào phủ:

“Huyền Thương! Ngươi ra đây cho ta!”

Bọn hạ nhân trong phủ hoảng loạn, nhưng chẳng ai dám ngăn vị nữ tướng quân sát khí ngút trời này.

Vân Chiêu xông thẳng vào nội viện, cuối cùng cũng thấy bóng dáng quen thuộc kia.

Huyền Thương đang đứng dưới gốc mai, một thân trường bào trắng bạc, gầy hơn ba ngày trước.

Bên cạnh hắn là một thiếu nữ mặc hoa phục, hai người cử chỉ thân mật, đang thưởng mai trò chuyện.

Cảnh tượng ấy đâm thẳng vào mắt Vân Chiêu, đau như dao cắt.

“Huyền Thương!”

Nàng quát lên đầy giận dữ.

Huyền Thương chậm rãi quay người lại, trên mặt là vẻ lạnh nhạt mà nàng chưa từng thấy.

“Công chúa Vân Chiêu, tự tiện xông vào tư phủ, e rằng không hợp lễ nghi cho lắm?”

Tay Vân Chiêu đặt trên chuôi kiếm, khớp ngón tay trắng bệch:

“Ý ngươi là gì? Ba ngày trước còn…”

Nàng đột nhiên nghẹn lời, không biết phải diễn tả thế nào cái đêm mập mờ ấy.

“Ba ngày trước công chúa thân thể bất ổn, tại hạ biết chút y thuật, ra tay tương trợ mà thôi.”

Giọng Huyền Thương bình tĩnh đến đáng sợ,

“Hiện tại ta sắp thành thân, công chúa ngang nhiên đến đây chất vấn, thật có phần thất lễ.”

Thiếu nữ bên cạnh hắn tò mò quan sát Vân Chiêu:

“Đây chính là công chúa Vân Chiêu lừng danh? Quả nhiên phong thái bất phàm.”

Huyền Thương dịu dàng khoác vai thiếu nữ:

“Uyển Nhi, nàng về phòng trước, ta có đôi lời muốn nói với công chúa.”

Chờ thiếu nữ rời đi, trong viện chỉ còn lại hai người bọn họ.

Vân Chiêu rốt cuộc không nhịn được nữa, túm lấy cổ áo Huyền Thương:

“Ngươi gạt ta! Rõ ràng đêm đó ngươi…”

“Rõ ràng cái gì?”

Huyền Thương lạnh lùng cắt lời,

“Gọi tên thân mật của nàng? Nói mấy câu nhập nhằng mơ hồ?”

Hắn khẽ cười:

“Công chúa, đó chẳng qua chỉ là chiêu trò dỗ nữ nhân mà thôi.”

“Bốp!”

Một cái tát vang dội giáng xuống mặt Huyền Thương.

Tay Vân Chiêu run rẩy, lửa giận trong mắt như muốn thiêu rụi tất cả:

“Vô sỉ!”

Huyền Thương liếm vết máu nơi khóe môi, vẫn cười như cũ.

“Đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, công chúa có thể đi được chưa?”

Lồng ngực Vân Chiêu phập phồng dữ dội, nàng bất ngờ rút kiếm, chĩa thẳng vào cổ hắn:

“Ta muốn nghe lời thật!”

Lưỡi kiếm rạch rách da, một dòng máu mảnh chảy xuống cổ Huyền Thương.

Thế nhưng hắn mặt không đổi sắc:

“Sự thật là, ta chưa từng thật lòng với công chúa. Một kẻ sắp chết, lấy gì để bàn chuyện yêu đương?”

Mũi kiếm trong tay Vân Chiêu run lên:

“Vậy tại sao ngươi đưa thuốc cho ta?”

“Vì công chúa thân phận tôn quý, Bắc Cảnh ta cần sự che chở từ phủ Chiến Thần.”

Giọng Huyền Thương vẫn bình thản,

“Chỉ đơn giản vậy thôi.”

Câu nói ấy như một lưỡi kiếm sắc bén, đâm xuyên thẳng vào tim Vân Chiêu.

Nàng lảo đảo lùi lại một bước, một cơn đau dữ dội từ ngực lan ra toàn thân.

Trước mắt tối sầm, bên tai vang lên tiếng ong ong chói tai.

“Ư… a…”

Nàng quỳ sụp xuống đất, trường kiếm “keng” một tiếng rơi xuống.

Sắc mặt Huyền Thương đại biến, lập tức lao đến đỡ lấy nàng:

“Vân Chiêu!”