Trước ngày xuất giá, nếu nhà chồng sai mụ mụ tới dạy quy củ, việc này nếu truyền ra ngoài, ta ở kinh thành e rằng không còn chốn dung thân.

Thế đạo này quá hà khắc với nữ tử, người đời chẳng buộc tội Thẩm Chi Hạc, chỉ biết nghi ngờ phẩm hạnh của ta, phỉ báng nghị luận.

Một chiêu này của Thẩm Chi Hạc là muốn bức ta mất hết thanh danh, ép ta vào con đường cùng.

Ta hít hít mũi, nghẹn ngào cất lời:

“Được, trì hoãn thì trì hoãn.”

Nghe được lời hồi đáp như mong muốn, Thẩm Chi Hạc khẽ thở phào nhẹ nhõm:

“Như vậy thì tốt, ta liền biết A Đường là người hiểu chuyện nhất.”

2

Sau khi Thẩm Chi Hạc rời đi, ta tiện tay ném bộ giá y xuống đất.

Lục Liễu thấy thế thất thanh kêu lên:

“Tiểu thư, bộ giá y này người thêu suốt sáu năm trời, cớ sao nói vứt liền vứt?”

Phải rồi, sáu năm tròn.

Từ ngày ta và Thẩm Chi Hạc đính hôn, ta đã bắt đầu thêu bộ giá y này, sáu năm qua tháo tháo thêu thêu, chỉ mong từng đường kim mũi chỉ đều được hoàn mỹ.

Ta từng không biết bao lần mộng tưởng cảnh tượng bản thân khoác giá y gả cho Thẩm Chi Hạc.

Rõ ràng là ta quen biết hắn trước.

Khi ấy ta mới bảy tuổi, phụ thân chỉ là một tiểu quan, bổng lộc bạc bẽo, không chỉ gánh vác chi tiêu cả nhà mà còn phải mua vô số dược bổ cho trưởng tỷ.

Ta mong mãi mới được phụ thân mua cho một chiếc đèn thỏ vào tiết Trung Thu. Trưởng tỷ vừa thấy liền khóc lóc ầm ĩ đòi ta nhường.

Nàng vốn thân thể yếu nhược từ nhỏ, nên cả nhà đều nhường nhịn, hễ muốn gì đều được.

Từ bé đến lớn, hễ thứ gì trưởng tỷ thích, ta đều phải nhường lại. Nhưng chiếc đèn ấy là vật ta mong mỏi đã lâu, thật chẳng đành lòng buông tay.

Phụ mẫu khuyên giải đủ điều, ta vẫn không chịu nhường, chỉ biết siết chặt chiếc đèn trong tay, sống chết không buông.

Mẫu thân nổi giận, tức thì tát ta một cái rồi giật lấy đèn đưa cho trưởng tỷ.

Cái tát ấy không nặng, nhưng thực sự rất đau.

Ta khóc suốt một đêm, sáng hôm sau giận dỗi bỏ nhà ra đi, đi mãi không dừng, rốt cuộc bị lạc đường.

Khi ta bối rối nhất, chính là Thẩm Chi Hạc đã xuất hiện.

Hắn dịu dàng lau nước mắt cho ta, kiên nhẫn lắng nghe lời oán than, sau đó mua cho ta mười chiếc đèn thỏ.

Ban đầu, hắn luôn đứng về phía ta.

Thứ trưởng tỷ có, hắn sẽ cho ta gấp đôi. Thứ trưởng tỷ không có, hắn cũng cố tìm để mua cho ta.

Khi mọi người đều thiên vị trưởng tỷ, hắn là người duy nhất đứng ra bảo vệ ta.

Ta vẫn nghĩ Thẩm Chi Hạc sẽ mãi mãi nghiêng về ta. Nhưng chẳng rõ từ khi nào, hắn bắt đầu thay đổi, giống hệt phụ mẫu mà chau mày bảo ta:

“A Đường, thân thể Hoàn Khanh yếu nhược, nàng nên nhường nhịn nhiều một chút.”

“Nàng ấy là tỷ tỷ của nàng, chăm sóc nàng ấy là bổn phận của muội muội.”

Khi hôn kỳ đã định, trưởng tỷ được đưa tới Lâm An dưỡng bệnh. Vừa hay tin, Thẩm Chi Hạc liền không chút do dự hoãn hôn kỳ.

Hắn nói sẽ đến Lâm An cầu học, bảo ta đợi hắn ba năm. Người ngoài đều cho rằng hắn chí cầu học vấn, chỉ riêng ta biết, hắn là vì trưởng tỷ mà đi.

Sau này trưởng tỷ gặp được tỷ phu, hai người thành thân, Thẩm Chi Hạc mới nhắc lại hôn sự:

“A Đường, nay Hoàn Khanh đã yên bề gia thất, ta cũng yên lòng. Chúng ta thành thân thôi.”

Ta cứ tưởng hắn đã thực sự buông xuống, lòng tràn đầy hân hoan, vui vẻ chuẩn bị hôn sự, chờ ngày trở thành Thẩm phu nhân.

Nào ngờ một tờ thánh chỉ điều tỷ phu cùng trưởng tỷ đến biên quan.

Đêm trước khi họ khởi hành, Thẩm Chi Hạc ngồi ngoài cửa nhà ta thật lâu, đến khi trời vừa hửng sáng, hắn rốt cuộc hạ quyết tâm, nói muốn theo cùng đến biên ải.

Thế là lần thứ hai hôn kỳ bị hoãn, mà lần đi này, lại là ba năm nữa.

Từng có một thời ta cho rằng chỉ cần bản thân đủ kiên nhẫn, đủ cố gắng, thì sớm muộn cũng đợi được ngày Thẩm Chi Hạc thật lòng buông bỏ trưởng tỷ.

Thế nhưng sự thật đã chứng minh ta đã sai. May thay, vẫn chưa quá muộn, ta còn có đường lui.