Tống Nhược Nhược sững người, cắn môi bật khóc:

“Nhược Nhược không cố ý mà. A Chiêu ca ca muốn đánh mắng gì cũng được, chỉ xin huynh đừng giận Nhược Nhược.”

Vệ Chiêu chỉ thấy phiền lòng, chậm rãi rút tay ra khỏi vòng tay nàng:

“Khi xưa nàng nói, chỉ cần chúng ta đối tốt với nàng, nàng sẽ vì Tịnh Nhi mà chôn giấu mọi chuyện.”

“Thế nhưng sau đó, những khổ sở mà Tịnh Nhi chịu trong chiếu ngục, những lời chửi rủa trước công chúng, thậm chí suýt nữa bị ép gả đi hòa thân, chẳng phải đều do nàng gây ra sao?”

Thẩm Diễn cũng cười lạnh:

“Phải rồi, người cuối cùng tay trắng rời đi là Tịnh Nhi, bị ép đến mức không còn chốn dung thân, phải rời khỏi kinh thành.”

“Vậy mà chúng ta, lại tin nàng mới là người đáng thương nhất trong nước mắt ấy.”

“Chứng cứ rành rành trước mắt, chúng ta vẫn cứ tin nàng vô tội. Hết lần này đến lần khác, dưới lời xúi giục của nàng, đi tìm Tịnh Nhi gây sự.”

“Chúng ta… làm sao lại thành ra thế này?”

Thẩm Diễn nhắm mắt lại, như kẻ mất hồn.

Tống Nhược Nhược như bị một cái tát giữa mặt, ngỡ ngàng đến mức không thể tin:

“Các người… các người có ý gì?”

“Phó Tịnh đi rồi mà. Nàng bỏ các người lại, không cần A Chiêu ca ca, cũng chẳng cần Thẩm Diễn ca ca, là nàng không cần các người nữa.”

“Các người chẳng phải thương ta nhất, yêu ta nhất sao? Ta vẫn còn ở đây mà!”

“Thứ nàng không cần, ta cần. Thứ nàng không cho, ta cho. Ba người thì sao? Ta và nàng, chẳng phải giống nhau sao?”

“Ta ngoan ngoãn hơn, hiểu chuyện hơn, càng khiến các người yêu thích hơn, không phải sao?”

“Cần gì phải bỏ gần tìm xa, cần gì phải vướng bận một tội thần chi nữ bị vứt bỏ như nàng.”

“Luận dung mạo, trí tuệ, tâm tính hay thủ đoạn, nàng Phó Tịnh kia có điểm nào hơn được ta?”

Chương 13

28

Vệ Chiêu và Thẩm Diễn như thể nghe được lời gì động trời, khó tin mà nhìn chằm chằm vào Tống Nhược Nhược:

“Ngươi điên rồi sao?”

“Nếu không phải ngươi dùng danh tiếng của Tướng quân để uy hiếp, chỉ riêng việc muốn vào ở nội viện Vệ phủ, muốn tiếp cận chúng ta, cũng đừng mơ.”

“So với Phó Tịnh? Ngươi đến một sợi tóc của nàng cũng không sánh được. Trước kia chiều chuộng ngươi, một là vì thấy đáng thương, hai là e ngại làm tổn hại danh dự của Tướng quân.”

“Giờ Hoàng thượng đã rửa sạch thanh danh cho Tướng quân, Hộ Quốc công cũng đồng ý đón ngươi hồi phủ, chúng ta chẳng còn nghĩa vụ phải thu lưu hay che chở cho ngươi nữa.”

Nhưng Tống Nhược Nhược vẫn không chịu buông tha:

“Thẩm Diễn ca ca, huynh có ý gì? Chẳng phải người hứa cưới ta là huynh sao? Nay lại định lật lọng sao?”

“Ta và huynh bị người ta thấy ôm nhau bên sông hộ thành, huynh dám vì giữ chức mà chối bỏ sao?”

“Huống hồ hôm đó, Phó Tịnh cũng tận mắt nhìn thấy. Huynh tưởng huynh không nhận thì nàng sẽ cần huynh nữa sao?”

“Trong mắt nàng, các ngươi sớm đã ô uế, bẩn thỉu, bị nàng vứt bỏ rồi.”

Dường như ngay khoảnh khắc ấy, hai người mới thật sự nhìn rõ bộ mặt thật của Tống Nhược Nhược.

Nàng ta cầm một chiếc trâm hoa, từ từ cắm lên tóc mình, vừa ngắm gương vừa mỉm cười:

“Các ngươi đúng là buồn cười, luôn miệng nói bị ta xúi giục.”

“Nhưng người từng lần từng lần đánh Phó Tịnh, rồi ném nàng vào chiếu ngục chịu cực hình, là ta sao?”

Nàng cười, bước tới trước mặt hai người, ngước mắt nhìn Vệ Chiêu:

“Người từng vung tay tát Phó Tịnh không ngừng, chẳng phải là biểu ca tốt của nàng đấy sao?”

Lại quay sang Thẩm Diễn:

“Người từng ép nàng thay ta đi hòa thân, chẳng phải là sư phụ tốt của nàng đấy sao?”

“Nam nhi đại trượng phu, làm việc mất mặt rồi thì chỉ biết đổ lên đầu nữ nhân thôi sao?”

Vệ Chiêu vung tay bóp lấy cổ nàng:

“Tin ta giết ngươi không?”

Tống Nhược Nhược cười:

“Đến Hoàng thượng còn không dám giết ta, ngươi dám sao?”

Vệ Chiêu chấn động, giơ tay tát mạnh một cái khiến nàng ngã lăn ra đất, miệng đầy máu:

“Giết thì giết, ngươi tính là cái gì mà dám uy hiếp ta.”

“Hộ Quốc công thân bất do kỷ, Thái hậu thân mang trọng bệnh, nếu là ta, sớm đã biết cúi đầu mà sống, tránh rước họa vào thân.”

Tống Nhược Nhược mặt trắng bệch.

Nàng vốn tưởng mọi thứ vẫn trong lòng bàn tay mình, nào ngờ Phó Tịnh như một hồn ma, dù rời khỏi kinh thành vẫn mang theo lòng hai người kia đi mất.

Ngay cả Thái hậu, người từng bảo vệ nàng, cũng bệnh nặng.

Tại sao đột nhiên nàng lại mất hết mọi thứ?

Ánh mắt lạnh lùng, chán ghét và băng lãnh kia của hai người như từng cái tát lạnh lẽo giáng xuống, đánh tỉnh những mộng tưởng ngu ngốc của nàng.

Nàng hoảng sợ bò dậy, níu lấy tay áo hai người, năn nỉ van xin:

“A Chiêu ca ca, ta sai rồi, ta chỉ nhất thời tức giận mới nói ra lời như vậy. Không phải thật lòng, thật sự không phải. Thẩm Diễn ca ca đừng đi, đừng đi mà…”

Nhưng những gì nàng nắm được, chỉ là một cơn gió lạnh lẽo mà hai người để lại sau khi quay lưng rời đi không chút do dự.