06

Cơn bão đến nhanh hơn tôi tưởng.

Sau khi thất bại trong lần thử thăm dò, Chu Dực hoàn toàn xé bỏ lớp mặt nạ đạo đức giả.

Hắn biết căn nhà này “không sạch sẽ”.

Và hắn quyết định tận dụng điều đó — lấy độc trị độc.

Hắn sẽ diễn lại trò cũ.

Hắn muốn tôi cũng chết trong một “tai nạn rò rỉ khí gas” được dàn dựng tỉ mỉ như vậy.

Tối hôm đó, tôi ngủ không yên, mí mắt cứ giật liên hồi.

Hai giờ sáng, mọi thứ tĩnh lặng đến rợn người.

Tôi bị đánh thức bởi một tiếng động nặng nề phát ra từ phòng khách!

Âm thanh ấy — như thể có người vừa trèo từ ban công vào, tiếng động phát ra khi chân hắn chạm đất.

Tôi lập tức tỉnh táo, toàn thân nổi gai ốc.

Là hắn.

Chu Dực.

Tôi nín thở, nhẹ nhàng bò xuống giường, trốn sau cánh cửa phòng ngủ, từ khe cửa lặng lẽ nhìn ra ngoài.

Trong phòng khách, một cái bóng đen đang di chuyển chậm rãi.

Hắn mang theo một túi dụng cụ, đi thẳng về phía nhà bếp.

Tim tôi đập thình thịch, như muốn vọt ra khỏi lồng ngực.

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh.

Tay lần mò chiếc điện thoại trên đầu giường, tôi chỉnh độ sáng màn hình xuống mức thấp nhất, ngón tay run rẩy bấm gọi 110.

Khi cuộc gọi kết nối, tôi không nói gì, chỉ đưa đầu dây về phía phòng khách.

Tôi từng đọc được một mẹo sinh tồn — nếu không thể nói, tổng đài viên sẽ mặc định bạn đang gặp nguy hiểm và tiến hành định vị tín hiệu.

Xong xuôi, tôi mở ứng dụng camera, bật chế độ phát trực tiếp, sau đó gửi ngay đường link livestream kèm một tin nhắn cầu cứu đã soạn sẵn cho cô bạn thân Trần Giai Giai:

“Giai Giai, nếu tôi gặp chuyện gì, đây chính là bằng chứng. Đừng báo công an vội, đợi họ chủ động liên hệ.”

Gửi xong, tôi siết chặt điện thoại trong tay, ép mình dán sát vào tường, không dám cử động.

Trong phòng khách, Chu Dực đã đến gần cửa bếp.

Hắn sắp ra tay rồi.

Ngay khi hắn đẩy cửa bếp ra —

“Rầm!!!”

Một tiếng động lớn vang lên, cánh cửa nhà bếp bất ngờ đóng sập ngay trước mặt hắn!

Ngay sau đó, ổ khóa phát ra một tiếng “cạch” vang dội — cửa bị khóa trái từ bên trong!

Chu Dực sững người vì hoảng hốt, rồi lập tức gào lên, đập cửa điên cuồng.

“Mở cửa! Mở cửa cho tao!”

“Ai trong đó? Ra đây mau!”

Giọng hắn đầy hoảng loạn và tức giận, chói tai đến đáng sợ.

Từ khe cửa, tôi nhìn thấy trong không khí phòng khách, một bóng người trong suốt đang dao động mạnh mẽ.

Là Thẩm Tinh Trạch.

Hình bóng anh lúc này mờ nhạt chưa từng thấy, như làn khói xanh sắp bị gió cuốn bay.

Tôi cảm nhận được — chỉ để khóa được cánh cửa kia, anh đã dốc cạn gần như toàn bộ sức lực.

Anh đang dùng chính sự tồn tại của mình, để kéo dài thời gian cho tôi.

Chu Dực không phá được cửa, bắt đầu dùng chân đạp.

Cánh cửa gỗ cũ kỹ rên lên từng hồi yếu ớt, như sắp vỡ vụn.

Mỗi lần hắn đá vào, thân ảnh Thẩm Tinh Trạch lại càng trở nên trong suốt.

Tôi nhìn thấy đường nét rõ ràng của anh bắt đầu nhòe đi, mờ dần rồi tan biến từng chút một.

Tim tôi đau như bị bóp nghẹt.

Tôi không thể trốn mãi được.

Tôi không thể để anh vì bảo vệ tôi mà tan biến khỏi thế giới này.

Một luồng dũng khí từ đâu trào dâng, xô đổ hết mọi nỗi sợ hãi.

Tôi nhìn quanh — và ánh mắt dừng lại ở góc tường nơi có chiếc chảo gang tôi vẫn dùng để tập thể lực.

Tôi lao đến, vớ lấy cái chảo nặng trịch ấy, hai tay siết chặt.Page Phong lương minh nguyệt

Ngay lúc đó — “Rầm!”

Cửa nhà bếp bị Chu Dực đá tung!

Hắn như con thú hoang nổi điên, mắt đỏ ngầu, lao thẳng về phía tôi.

Hắn nhìn thấy tôi.

Thấy tôi đang cầm chiếc chảo gang trong tay.

Hắn nở một nụ cười dữ tợn:

“Con tiện này, còn muốn chống cự à? Hôm nay hai đứa mày, đều phải chết!”

Hắn lao thẳng về phía tôi.

Chính là lúc này!

Tôi không lùi lại — ngược lại, tôi xông lên, dồn hết toàn bộ sức lực, vung chiếc chảo trong tay đập thẳng vào đầu hắn!

“Keng——!”

Một âm thanh nặng nề vang lên.

Thế giới trở nên tĩnh lặng.

Nét dữ tợn trên mặt Chu Dực đông cứng lại. Hắn nhìn tôi với ánh mắt không thể tin nổi.

Rồi — cơ thể hắn mềm oặt, đổ rầm xuống đất.

Máu từ thái dương hắn rỉ ra, đỏ tươi, loang trên sàn.

Cùng lúc đó, nơi khóe mắt tôi, bóng dáng mờ ảo cuối cùng của Thẩm Tinh Trạch — tan thành những đốm sáng li ti, lặng lẽ hòa vào không khí.

Anh ấy đi rồi.

Anh thực sự đã rời đi rồi.

Trong không gian tĩnh lặng ấy, một tờ giấy nhẹ nhàng rơi xuống ngay cạnh chân tôi.

Trên đó là nét chữ bằng máu quen thuộc — nhưng lần này, lại mang theo một sự dịu dàng chưa từng có:

“Phí bảo vệ — một mạng. Lần này, anh mời.”

Toàn thân tôi như bị rút cạn sức lực, chiếc chảo gang tuột khỏi tay, rơi “keng” xuống sàn.

Tôi quỵ gối xuống đất, nhìn chằm chằm vào “tờ hóa đơn nhuốm máu” ấy, nước mắt tuôn như suối, nhưng không thốt ra được một lời.

Tiếng còi xe cảnh sát từ xa dần tiến lại gần.

Tôi được cứu rồi.

Nhưng thế giới của tôi… cũng trở nên trống rỗng.

07

Cảnh sát đến kịp lúc, bắt giữ Chu Dực khi hắn còn đang bất tỉnh.

Tôi được xem như một người hùng dũng cảm chống lại kẻ xấu, được khoác chăn, đưa về đồn cảnh sát.

Bản ghi âm từ điện thoại, video từ camera trong nhà, cùng đường link livestream tôi gửi cho Trần Giai Giai — tất cả đều trở thành bằng chứng thép, khiến Chu Dực không thể chối cãi.

Trong phòng thẩm vấn, đối diện với nữ cảnh sát hiền lành, tôi kể lại toàn bộ sự việc.

Dĩ nhiên, tôi giấu đi sự tồn tại của Thẩm Tinh Trạch.

Tôi chỉ nói, từ khi dọn vào ngôi nhà đó, tôi luôn cảm thấy trong nhà như có một cơ chế “cảnh báo”.