Gương mặt Bạch Niễu thoắt cái đỏ bừng thêm một tầng nữa, càng thêm nhu mì, đáng yêu.
Ta không lên tiếng, chỉ nhìn bàn điểm tâm.
Bánh đậu đỏ.
Bánh đậu xanh.
Bánh táo đỏ.
Trước mặt từng người đều là thứ họ thích nhất.
Chỉ có trước mặt ta — trống trơn.
Ngay cả một chén trà cũng không có, huống hồ là món bánh mã đề mà hôm nay ta đặc biệt muốn ăn.
Ta còn chưa mở miệng.
Bạch Niễu như mới sực tỉnh, vội vã luống cuống chạy đi lấy bánh mã đề.
Nhìn dáng vẻ hấp tấp ấy, Phó Vân bật cười:
“Nàng làm nhất đẳng cung nữ lần đầu, chắc mừng đến hỏng cả đầu rồi.”
Ta vẫn im lặng.
Thẩm Dật Lăng liếc sắc mặt ta, lên tiếng:
“Quá mức hấp tấp như vậy, cũng chỉ có điện hạ rộng lượng mới dung nổi.”
Không bao lâu, Bạch Niễu bưng khay bước về phía ta.
Đột nhiên — như thể trẹo chân — cả khay bánh mã đề ném thẳng về phía ta!
Trong khoảnh khắc nguy cấp, Phó Vân phản ứng nhanh, kéo ta tránh.
Nhưng không thể tránh hoàn toàn — giày thêu của ta bị văng bẩn, nát bươm, toàn là vụn bánh.
Hủy hoại cung trang của hoàng thất — tuyệt đối không phải tội nhỏ.
Sắc mặt Bạch Niễu lập tức trắng bệch.
Đầu gối mềm nhũn, nàng quỳ sụp xuống.
Ta lười nói nhiều, chỉ phẩy tay:
“Lau sạch cho ta.”
Ta vừa dứt lời, hơi nước trong mắt nàng lập tức tụ lại.
Trong thoáng chốc, đôi mắt đã ngập lệ.
Nàng ngước nhìn ta, cắn môi thật chặt —
“Điện hạ… nô tỳ đã quỳ xuống rồi, nhất định phải như vậy sao?”
4.
5.
Ta thoáng cho rằng mình nghe nhầm.
Lau giày cho ta… là nỗi sỉ nhục tày trời sao?
Hay là trước mặt ba người Phó Vân, nàng ta liền không muốn làm việc này nữa?
Ta hơi khó hiểu:
“Trước đây ngươi chẳng phải còn từng rửa bô trong cung Quý phi sao?”
Đôi mắt Bạch Niễu trợn to.
Những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống không kịp ngăn.
Phó Vân rốt cuộc không nhịn nữa.
Hắn kéo nàng bật dậy khỏi mặt đất.
“Điện hạ, người rốt cuộc vì sao lại nhằm vào Niễu Niễu như thế?”
“Cung nữ cũng là người, cũng có cha mẹ sinh ra nuôi lớn. Mẹ nàng còn đang nằm liệt giường, người không có chút đồng cảm nào sao?”
Ta không tin nổi ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn lại quên rồi sao—mẫu hậu của ta… đã… đã…
Ta nghĩ sắc mặt mình lúc ấy ắt khó coi đến cực điểm.
Ngón tay khẽ run, môi mấy lần mở ra rồi khép lại, nhưng không phát được tiếng.
Có lẽ Phó Vân cũng chợt nhận ra điều mình vừa nói.
Hoảng loạn lướt qua trong mắt hắn, hắn muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp mở miệng—
—đã bị Hách Tử Ngọc đấm một quyền ngã sấp xuống đất.
Hắn ngã nhào, vô cùng chật vật.
Hách Tử Ngọc chắn trước mặt ta.
Phó Vân còn muốn nói tiếp, ta liền chỉ thẳng vào Bạch Niễu — nàng ta đang cuống cuồng chạy tới đỡ hắn — rồi quát lớn:
“Cút ra khỏi đây cho ta!”
“Trong cung ta không chứa nổi loại cung nữ tâm tư lắt léo, việc nhỏ cũng làm không xong!”
“Nếu muốn trèo cao dựa thế, thì cũng đừng dùng phủ công chúa của ta làm tấm bình phong che mắt thiên hạ!”
Sắc mặt Bạch Niễu tái nhợt, kinh hãi nhìn ta.
Giọt lệ trong khóe mắt như bị đông cứng, không rơi thêm được giọt nào.
Phó Vân đứng dậy, nắm chặt cổ tay nàng.
“Điện hạ, người nói chuyện cũng đừng quá đáng!”
“Nếu Niễu Niễu là cung nữ của người, thì cũng không có nghĩa người có tư cách quát tháo nàng như vậy—”
Hắn còn chưa nói hết câu.
Ta đã vung chiếc khay bên cạnh, ném thẳng vào hắn.
“Ngươi cũng cút cho ta!”
5.
6.
Phó Vân trừng lớn mắt, hơi thở rối loạn.
Hắn tức đến mức trực tiếp gọi thẳng tên ta:
“Triệu Dịch Ôn, ngươi đừng hối hận đó!”
Lần này, Bạch Niễu hoàn toàn đi theo hắn.
Không biết Phó Vân tìm được đường nào, mà trực tiếp xóa tên nàng khỏi sổ của Nội Vụ Phủ.
Nàng toại nguyện rồi — từ nay chẳng cần làm cung nữ của ta nữa.
Từ hôm ấy trở đi.
Thẩm Dật Lăng và Hách Tử Ngọc đến thăm ta thường xuyên hơn.
Hách Tử Ngọc thì mắng Phó Vân không tiếc lời.
Thẩm Dật Lăng lại dâng lên bức danh họa của danh gia Ứng Sơn Khách mà hắn đã tìm rất lâu mới được.
Đúng lúc ấy, cung nữ của Quý phi mang một quyển danh sách đến.
“Điện hạ, đây là danh sách phò mã mà Quý phi nương nương thay người chọn giúp.”
Quý phi xưa nay bất hòa với mẫu hậu ta.
Phụ hoàng thì không quản chuyện hậu cung.
Từ khi mẫu hậu mất, vị trí của ta trong cung ngày một tệ.

