Một nữ đệ tử hét lên chói lói, giọng đầy kịch tính:

“Cô ta… chẳng lẽ là… quyến rũ sư tôn sao?!”

“Tôi thấy tám phần là thế! Đúng là hồ ly tinh! Không soi gương xem bản thân ra sao, mà dám mơ mộng đến sư tôn?!”

“Phải đó! Sư tôn là người thế nào chứ? Thanh lãnh như trăng, không nhiễm bụi trần! Sao có thể để mắt tới hạng người như cô ta?!”

9

“Đợi mà xem, sư tôn nhất định sẽ sớm đuổi cổ cô ta ra khỏi viện! Không chừng còn phế luôn tu vi ấy chứ!”

Bao nhiêu lời độc địa, giọng điệu cay nghiệt, không sót một chữ nào lọt hết vào tai Giang Thiển.

Nấp sau gốc cây, nàng run lên vì tức giận.

Cái quái gì vậy chứ?!

Gì mà cô ta quyến rũ sư tôn?

Rõ ràng là nàng bị đan dược hại mà!

Nàng mới là nạn nhân cơ mà!

Còn cái gì mà “hạng người như cô ta”?!

Nàng sao chứ?! Tuy tu vi thấp thật, nhưng chẳng phải cũng đáng yêu dễ thương lắm sao?!

Một đám đàn bà lắm chuyện!

Đúng lúc này, một giọng nữ quen thuộc mà đáng ghét vang lên:

“Hừ, một lũ chẳng hiểu gì. Sư tôn há là kẻ tầm thường? Chắc chắn là Giang Thiển không biết liêm sỉ, dùng mánh khóe bẩn thỉu trèo lên giường người! Đúng là nỗi nhục của Thanh Lân Tông chúng ta!”

Giang Thiển nhìn theo tiếng, liền thấy một nữ đệ tử váy hồng, vóc dáng yêu kiều, đang được đám người vây quanh, mặt lộ vẻ khinh thường không che giấu, trong mắt còn ánh lên ghen tuông rõ rệt.

Là Liễu Phi Yến.

Đệ tử nội môn, thiên tư xuất chúng, dung mạo diễm lệ, nổi tiếng là “tiểu ớt cay” của tông môn, đồng thời cũng là fan cuồng số một của Cố Hàn Chu.

Và cũng là người ghét Giang Thiển nhất.

Trước đây Giang Thiển từng đưa cơm cho cô ta mấy lần, lần nào cũng bị mắng xéo mắng xiên đủ kiểu.

“Phi Yến sư tỷ nói đúng!” Lập tức có kẻ xu nịnh hùa theo, “Cái con quét dọn đan phòng ấy, không biết ăn ở thế nào mà lại lọt vào mắt xanh của sư tôn… À không, là trèo được lên giường sư tôn!”

Liễu Phi Yến lạnh lùng hừ một tiếng, đôi mắt đẹp ánh lên độc khí:

“Đợi xem! Khi cô ta bước ra, ta nhất định cho cô ta biết thế nào là ‘quy củ’!”

Giang Thiển nấp sau gốc cây, nghiến răng ken két.

Hay lắm, Liễu Phi Yến!

Đảo ngược trắng đen, dựng chuyện bịa đặt, còn muốn dạy dỗ ta?

Được, ta chờ đó!

Nàng hít sâu một hơi, đè nén lửa giận trong lòng.

Giờ thì nàng đã hiểu vì sao Lục Cảnh Vân lại nói sư tôn đang “bảo vệ” nàng rồi.

Ngoài kia như ổ kiến lửa thế này, nàng mà bước ra, chắc bị đám nữ đệ tử phát cuồng ấy xé xác không chừng!

Xem ra, viện Thiên Khu này đúng là… nơi tị nạn duy nhất của nàng lúc này.

Nhưng mà…

Chẳng lẽ nàng định trốn cả đời trong này?

Hai ngày sau, Giang Thiển cuối cùng cũng được phép rời khỏi viện Thiên Khu.

Không phải vì Cố Hàn Chu đột nhiên nhân từ hủy bỏ lệnh cấm, mà là tới kỳ “Tiểu tỷ” nửa tháng một lần của tông môn.

Tất cả ngoại môn đệ tử bắt buộc phải tham gia — kiểm tra tiến độ tu luyện.

Ai vắng mặt không lý do sẽ bị xử theo môn quy.

Cầm trên tay “giấy thông hành” do chính tay Cố Hàn Chu viết, Giang Thiển bước ra khỏi Thiên Khu viện, trong lòng trăm mối ngổn ngang.

Cảm giác như… cầm thẻ miễn tử mà ra chiến trường vậy.

Trên đường đi, nàng nhận vô số ánh nhìn kỳ quái.

Có khinh bỉ, có đố kỵ, có tò mò, có hả hê.

Nàng có cảm giác mình như con khỉ trong vườn thú, bị người ta vây quanh chỉ trỏ, khó chịu không tả nổi.

“Mau nhìn! Đó chính là Giang Thiển!”

“Là cô ta thật sao? Người trèo lên giường sư tôn đó?”

“Nhìn cũng thường thôi mà, còn chẳng đẹp bằng ta ấy chứ!”

“Suỵt… nhỏ tiếng thôi! Cô ta bước ra từ viện Thiên Khu đó, nói không chừng thật sự được sư tôn ưu ái đấy!”

Giang Thiển bịt tai làm ngơ, mắt nhìn thẳng, bước về phía võ trường.

Bây giờ nàng chỉ mong thi xong thật nhanh, rồi chuồn về cái vỏ rùa an toàn của viện Thiên Khu.

Nhưng mà…

Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.

10

Vừa bước đến võ trường, Giang Thiển đã nghe thấy một giọng nói chói tai vang lên sau lưng:

“Ô hô, chẳng phải là Giang sư muội sao? Ta còn tưởng đời này muội sẽ rúc trong Thiên Khu Viện không dám ló đầu ra nữa chứ!”

Không cần quay lại, Giang Thiển cũng biết là ai.

Quả nhiên, vừa xoay người, nàng đã thấy gương mặt xinh đẹp mang hai chữ “gây sự” viết to đùng của Liễu Phi Yến.

Cô ta dẫn theo mấy đệ tử nội môn, nghênh ngang tiến đến, chặn nàng ngay giữa đường.

“Liễu sư tỷ.” Giang Thiển không biểu cảm hành lễ, “Có việc gì sao?”

“Không có việc thì không thể trò chuyện chút à?” Liễu Phi Yến khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt sắc như dao, “Ta chỉ tò mò, Giang sư muội rốt cuộc dùng thủ đoạn mê hoặc nào mà khiến sư tôn giữ muội trong Thiên Khu Viện lâu đến thế?”

Cô ta cố tình nhấn mạnh bốn chữ “thủ đoạn mê hoặc”, lập tức dẫn tới một đám đệ tử vây quanh hóng chuyện.

Giang Thiển nhíu mày: “Liễu sư tỷ, xin hãy nói chuyện cho có chừng mực.”

“Chừng mực?” Liễu Phi Yến như nghe được chuyện cười lớn nhất thiên hạ, bật cười khoa trương: “Một đứa dám quyến rũ cả sư tôn, cũng xứng nói với ta về chừng mực? Giang Thiển, hôm nay ta phải thay sư tôn dạy cho muội thế nào là liêm sỉ!”

Lời còn chưa dứt, cô ta đã ra tay!

Một chưởng quét thẳng vào mặt Giang Thiển!

Chưởng này mang theo sát khí cùng linh lực — rõ ràng là thật sự muốn dạy cho nàng một bài học nhớ đời!

Đệ tử xung quanh kinh hô.

Dù gì Liễu Phi Yến cũng có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, trong khi Giang Thiển chỉ mới Luyện Khí tầng năm.

Một tát này mà trúng, e là khuôn mặt nhỏ xinh kia… nở hoa là cái chắc!

Đồng tử Giang Thiển co rút.

Nàng biết rõ mình không tránh nổi.

Càng không thể đón đỡ — đó là tự tìm chết.

Trong tích tắc, đầu óc nàng xoay cực nhanh.

Làm sao bây giờ?

Tránh cũng chết, cầu xin thì nhục.

Có rồi!

Ngay khoảnh khắc lòng bàn tay Liễu Phi Yến sắp chạm vào mặt nàng, Giang Thiển không những không né, mà còn chủ động nhào lên một bước!

Đồng thời, nàng cố ý trẹo chân, cả người mềm nhũn đổ thẳng về phía trước — ngã vào lòng Liễu Phi Yến!

Và ngay lúc ngã, nàng nhanh như chớp thì thầm một câu, chỉ đủ để hai người nghe thấy, giọng nhỏ nhưng mang theo vẻ ấm ức, sợ hãi:

“Sư tỷ, muội biết tỷ thích sư tôn… nhưng chuyện tối đó, thật sự là ngoài ý muốn…”

Liễu Phi Yến vốn chỉ định dạy cho Giang Thiển một trận bẽ mặt.

Không ngờ đối phương lại chơi bài lật ngược thế cờ, tự nhào vào lòng cô!

Cô theo bản năng muốn đẩy ra, nhưng câu nói kia như sét đánh ngang tai.

Tối đó?

Chuyện gì?

Ngoài ý muốn?

Cô ta và sư tôn… thực sự đã xảy ra chuyện gì?!

Kinh ngạc, ghen tuông, rối loạn — tất cả khiến Liễu Phi Yến đơ người trong một giây ngắn ngủi.

Chính trong khoảnh khắc ấy, Giang Thiển hoàn tất màn diễn.

Trong mắt mọi người, chỉ thấy Liễu Phi Yến xông lên muốn đánh người, còn Giang Thiển thì yếu đuối sợ hãi đến mức trượt chân ngã vào lòng sư tỷ.

“Ái da!”

Một tiếng rên “vừa đủ” vang lên, Giang Thiển “lỡ tay” trượt khỏi người Liễu Phi Yến ngã sõng soài xuống đất, vành mắt đỏ hoe.

“Liễu sư tỷ… sao tỷ lại đẩy muội…”

Nàng ôm lấy mắt cá chân, nước mắt lưng tròng, nhìn Liễu Phi Yến như con thỏ nhỏ bị dồn ép — đáng thương không tả.

Toàn bộ đệ tử xung quanh chết lặng.

Cái quái gì thế này?

Rõ ràng vừa nãy còn là một màn cao thủ vả mặt yếu đuối cực đã — sao bây giờ lại biến thành vai ác ức hiếp bé ngoan trắng bạch ngây thơ rồi?!

Liễu Phi Yến cũng sững người.

Cô… cô đẩy con nhỏ này khi nào chứ?!

11

Là nó tự nhào vào người mình, được không?!

“Ngươi… ngươi vu khống!” Liễu Phi Yến tức đến mức mặt trắng bệch, “Ta chưa hề đụng vào ngươi!”

“Nhưng… nhưng ai cũng thấy, tỷ vừa giơ tay định đánh muội, rồi muội ngã luôn…” Giang Thiển nghẹn ngào, lời nói vừa hợp lý vừa đau lòng.

“Ngươi tự ngã!”

“Muội… muội không có mà…”

Hai người còn đang tranh cãi, thì một giọng nói lạnh lẽo bỗng từ trên cao truyền xuống, như tiếng chuông vang vọng cửu thiên, khiến mọi thứ đông cứng lại.

“Đủ rồi.”

Giọng nói ấy, như mang theo một loại áp lực vô hình.

Cả võ trường bỗng chốc lặng như tờ.

Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn lên.

Chỉ thấy trên đài cao của võ trường, không biết từ lúc nào đã có thêm một bóng người áo trắng.

Cố Hàn Chu đứng đó, tay chắp sau lưng, áo trắng tung bay, như một bức tượng băng không mang cảm xúc.

Ánh mắt hắn lạnh lẽo đảo qua đám đông, cuối cùng dừng lại ở hai người đang giằng co dưới kia.

“Sư… sư tôn!”

Mặt Liễu Phi Yến trắng bệch như giấy.

Cô nằm mơ cũng không ngờ sư tôn sẽ xuất hiện hôm nay!

Từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ tham gia kỳ “tiểu tỷ”!

“Sư tôn!” Cô như vớ được phao cứu sinh, lập tức chỉ vào Giang Thiển đang ngồi dưới đất, vội vàng cáo trạng, “Người đến thật đúng lúc! Giang Thiển… cô ta không biết liêm sỉ, làm ô uế thanh danh của người! Đệ tử chỉ muốn thay người dạy dỗ cô ta một chút!”

Cô vốn cho rằng, với tính cách luôn giữ gìn danh dự, ghét sự bẩn thỉu như Cố Hàn Chu, nhìn thấy “vết nhơ” như Giang Thiển sẽ lập tức nổi giận, xử lý ngay tại chỗ.

Ai ngờ, phản ứng của hắn lại nằm ngoài tất cả dự đoán.

Hắn thậm chí không thèm liếc Giang Thiển một cái.

Ánh mắt lạnh lẽo kia chỉ dừng lại trên người Liễu Phi Yến.

“Dạy dỗ thay ta?”

Hắn nhàn nhạt mở miệng, giọng không lớn, nhưng truyền rõ ràng vào tai từng người.

“Khi nào thì người của ta… đến lượt ngươi dạy dỗ?”

Ầm!

Một câu nói như tiếng sét giữa trời quang.

Toàn bộ võ trường nổ tung.

Người… của ta?!

Sư tôn hắn… hắn vừa nói gì?

Hắn nói Giang Thiển là… người của hắn?!