Chỉ nghe nàng ta hừ lạnh:
“Ta chỉ muốn biết, Tống Cẩm Lan còn có thể giữ được lòng trong sáng mà sống trọn đời bên Mộc Gia Thần không? Nàng ta còn có thể kiên định chọn Mộc Gia Thần sao? Trong lòng Mộc Gia Thần liệu có nảy sinh ngờ vực chăng? Dù có thành thân đi nữa, Mộc Gia Thần cũng sẽ đoán già đoán non, đo lường trong tâm nàng ta rốt cuộc từng có Vệ công tử hay chưa. Bọn họ thật sự có thể giống như kiếp trước sao? Tâm gan của nam tử, ghen tuông lên cũng đáng sợ lắm. Mộc Gia Thần chẳng qua là vì một thoáng do dự của ta mà hận ta, nên kiếp này không chọn ta. Nhưng nếu chàng cũng bắt đầu hận Tống Cẩm Lan thì sao?”
Ta thật muốn bước ra tặng nàng ta mấy cái tát cho tỉnh hồn lại.
Thì ra đây mới là mưu tính của Triệu Tuyết Thanh—nàng ta nhất định phải tạo ra sóng gió, để lại trong lòng ta và Mộc Gia Thần một chiếc gai, chờ xem chiếc gai ấy có đâm thủng chúng ta hay không.
Không thể để nàng ta đắc ý được, tuyệt đối không thể!
Nếu âm mưu của nàng ta thành công, hạnh phúc giữa ta và Mộc Gia Thần sẽ hóa thành mây khói.
Suy đi nghĩ lại, ta quyết định phải hẹn gặp Vệ tiểu lang một lần.
À mà đúng rồi, hắn tên là gì ấy nhỉ? Nói thật lòng, ta cũng gần quên mất. Hình như gọi là Vệ Nhược Giới? Ta chẳng nhớ nổi kiếp trước hắn từ đâu ra cái tình cảm sâu nặng như vậy với ta nữa, tám phần là trò quỷ của Diêm Vương.
Ta hẹn hắn đến chùa Linh Bảo, hy vọng phương trượng nơi đó có thể giúp ta giải quyết mối rối rắm này.
Vừa tới Linh Bảo tự, phương trượng thấy ta, liền cười tủm tỉm nói:
“Thí chủ không hề cưỡng cầu, nhưng nhân duyên vốn đã định sẵn. Kẻ khác cưỡng cầu, cũng có thể khiến lòng thí chủ xao động. Giờ chỉ xem lòng thí chủ có đủ kiên định hay không.”
Lúc này, Vệ Nhược Giới cũng vừa tới, phương trượng nhìn thấy hắn, mắt liền trợn lên một cái:
“Thú vị, đây chính là ‘chướng nhãn pháp’.”
Ta rất muốn hỏi sư phụ câu đó nghĩa là gì, phương trượng lại đưa tay bịt miệng, như muốn ám chỉ “thiên cơ bất khả lộ”.
Vệ tiểu lang nhìn ta đầy si tình, dịu giọng nói:
“Không ngờ Cẩm Lan lại muốn đơn độc gặp ta…”
Ta vội vàng lắc đầu:
“Công tử chớ hiểu lầm, chớ hiểu lầm. Ta đối với công tử tuyệt không có tình ý chi khác. Hôm nay gặp mặt, chỉ là để nói rõ—công tử rất tốt, nhưng ta… vẫn muốn chọn Mộc Gia Thần.”
Vệ Nhược Giới thoáng lộ vẻ đau lòng:
“Cớ sao vậy? Những điều hắn làm được, ta cũng có thể làm được. Hắn có chi, ta cũng có nấy—dung mạo, thân hình, tài hoa, tính tình… ta có điểm nào thua kém hắn đâu?”
Ta khẽ thở dài một tiếng.
Chuyện này… vốn chẳng phải để đem ra so sánh như vậy.
Ta nhìn thẳng chàng, hỏi:
“Nếu giờ có một nữ tử xuất hiện, dung mạo gấp mười ta, tài năng gấp mười ta, yêu công tử cũng sâu sắc gấp mười ta—công tử có vì thế mà buông bỏ ta chăng?”
Vệ Nhược Giới không ngờ ta sẽ hỏi vậy, thoáng chốc liền trầm mặc, không thể đáp được.
Ta nghiêm giọng nói:
“Nếu chỉ là thích một người, đương nhiên sẽ chọn người xuất sắc nhất trong muôn người. Nhưng nếu là yêu một người, thì phải yêu luôn cả những khuyết điểm của họ.”
Một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng:
“Ta có khuyết điểm gì sao?”
Là thanh âm của Mộc Gia Thần.
Sau lưng chàng còn có Triệu Tuyết Thanh, nét mặt đắc ý như thể âm mưu đã thành.
Ta tức giận quát:
“Sao chàng lại đến đây? A, ta hiểu rồi, chắc có người báo cho chàng, nói ta hẹn riêng với Vệ Nhược Giới, nên chàng không yên lòng, sợ ta sẽ thay lòng đổi dạ, nên mới tới đây ‘bắt gian’, phải không?”
Mộc Gia Thần nghiến răng cãi:
“Bắt gian cái gì? Ta là hạng người như vậy sao? Ta làm gì có cái tính đó!”
Ta chỉ vào chàng, nói với Vệ Nhược Giới:
“Thấy chưa? Thấy chưa? Ta nói rồi, kiếp trước chàng ấy cũng cái nết y chang như vậy. Miệng cứng còn hơn vịt chết, mỗi lần giận dỗi, ta phải tự vạch trần, lại còn phải chủ động tìm cho chàng cái bậc thang để leo xuống, chàng mới chịu vờ vĩnh mà làm hòa với ta. Hừ! Chẳng qua là ta nhường nhịn chàng mà thôi. Chứ nếu đổi lại là nữ tử khác, ai mà hiểu nổi trong bụng chàng bao nhiêu khúc mắc quanh co?”
Vệ Nhược Giới kinh ngạc hỏi:
“Kiếp trước? Là ý gì?”
Ta trịnh trọng đáp:
“Đúng vậy. Kiếp trước, công tử không sống lại. Còn ta… đã thành thân cùng Mộc Gia Thần.”
Sắc mặt Vệ Nhược Giới tái nhợt:

