“Cẩm Lan, nàng vì muốn cự tuyệt ta, đến nỗi rủa ta như thế ư?”
Ta lắc đầu:
“Không phải lời nguyền rủa, mà là sự thật. Ta và Mộc Gia Thần từng sống trọn một đời vợ chồng. Thói hư tật xấu của chàng, điểm kém hơn công tử, điểm kém hơn các nam tử khác—ta đều rõ ràng. Nhưng ta vẫn yêu chàng. Trên đời nào có người hoàn mỹ? Ngày tháng lâu dần, điểm tốt cũng phai nhạt, người đẹp đến đâu cũng có tì vết. Nhưng không sao cả, ta vẫn yêu chàng ấy.”
Mộc Gia Thần nghẹn ngào, không nói nên lời, chỉ ngửa đầu nhìn trời, trông như một con ngỗng lớn ương bướng.
Ta nhớ năm xưa chàng bị giáng chức, ta cùng chàng trèo đèo lội suối, chu du thiên hạ. Một lần trú mưa ở nông gia, ta chỉ vào con ngỗng đứng giữa mưa chẳng chịu vào chuồng, cười nói:
“Chàng thật giống nó.”
Chúng ta cùng bật cười ha hả.
Ngay trước mặt Vệ Nhược Giới và Triệu Tuyết Thanh, ta nói với Mộc Gia Thần:
“Chàng thật đáng ghét. Trọng sinh lại mà chẳng thèm báo cho ta một tiếng, chỉ đứng nhìn ta vì tranh đoạt chàng mà tính kế đủ điều. Nhất định là trong bụng vui lắm, còn giả bộ như không có gì. Cái nết kiếp trước, kiếp này chẳng thay đổi gì cả. Cũng may là ta chiều chàng!”
Mộc Gia Thần vẫn không hé lời, tiếp tục dáng vẻ ‘ngỗng cứng cổ’, nhưng đôi tai thì đã đỏ rực cả lên.
Sắc mặt của Triệu Tuyết Thanh lại chuyển sang màu xanh, ôi chao, cái tên của nàng quả là ứng vận—từ lúc ta gặp nàng đến giờ, sắc mặt không lành như tuyết trắng thì cũng xanh xám như đồng.
Vệ Nhược Giới hỏi:
“Vậy… bất luận thế nào, nàng cũng sẽ không chọn ta, đúng không?”
Ta gật đầu:
“Không chọn. Dù có thể công tử sẽ đối xử với ta tốt hơn, dù nếu gả cho công tử ta sẽ có vinh hoa phú quý nhiều hơn, nhưng… ta yêu Mộc Gia Thần. Chàng cũng yêu ta. Chúng ta yêu nhau một đời còn chưa đủ, còn muốn yêu thêm một đời nữa.”
Mộc Gia Thần bước đến, nắm lấy tay ta.
Chàng rốt cuộc cũng nhẹ lòng, không còn căng thẳng như trước.
Ta khẽ cười mỉa—chàng đúng là chẳng có chút tự tin nào với bản thân cả.
Mộc Gia Thần lên tiếng:
“Ta đến đây không phải để bắt gian. Ta chỉ muốn xin một lời dứt khoát. Nếu thật sự ta không bằng người, ta sẽ để nàng tự do, miễn sao nàng hạnh phúc là được.”
Mũi ta cay xè—ngay lúc vừa mới trọng sinh, ta cũng từng nghĩ như vậy.
Có lẽ khi thật lòng yêu một người, điều đầu tiên nghĩ đến… chính là mong người ấy được hạnh phúc.
Bỗng Vệ Nhược Giới cười khẽ:
“Ai da ai da, xem ra ta chết là vừa vặn, sống lại thì thành dư thừa rồi. Xin lỗi hai vị. Nhân sinh như huyễn, cuối cùng cũng quy về hư không. Hai người lòng son dạ sắt, phá cảnh mộng dễ dàng. Chỉ tiếc… vị Triệu tiểu thư kia, vẫn chưa chịu thoát khỏi mê chướng sao?”
Dứt lời, thân ảnh Vệ Nhược Giới liền tan biến ngay trước mắt.
Ta và Mộc Gia Thần kinh ngạc không thôi.
“Chuyện gì thế này?” Ta và Mộc Gia Thần đồng thanh kinh hô.
Phương trượng mỉm cười đáp: “Chỉ là ảo ảnh mà thôi, hết thảy đều đã qua rồi.”
Về tới phủ, mẫu thân hỏi: “Hôm nay con cùng Mộc lang đến Linh Bảo tự cầu được quẻ tốt gì chăng?”
“Con và Mộc Gia Thần cùng đến Linh Bảo tự?” Ta sửng sốt hỏi lại.
“Phải a, chẳng phải nó hẹn con cùng đến sao? Nói là muốn hỏi phương trượng ngày nào là đại cát để thành thân.”
Ta kinh ngạc cười khổ:
“Mẫu thân còn nhớ hôm qua là ai đến không?”
“Hôm qua? Không phải Mộc Gia Thần đến ư? Còn ai nữa? Đứa nhỏ này siêng năng lắm mà.”
Ta bước ra ngoài dò hỏi một vòng, không một ai nhớ tới Vệ Nhược Giới, ngay cả tiểu nha đầu từng ngất đi cũng không nhớ.
Ha ha ha, quả nhiên là mê huyễn pháp.
Ta và Mộc Gia Thần sắp thành thân rồi.

