10
Từ 8 giờ tối đến 2 giờ sáng.
Thẩm Thu Di chỉ uống ba ly rượu vang, mà phải trả giá đắt.
1 giờ 30 sáng, tên đầu sỏ gây họa thu dọn xong hiện trường, thong dong bước ra khỏi phòng ngủ.
Trong bóng tối, ánh sáng từ điện thoại soi rõ gương mặt anh tuấn lạnh lùng của anh.
Ngón tay thon dài chạm vài lần lên màn hình điện thoại của Thẩm Thu Di.
Bốn tin nhắn từ Lục Tiêu phản chiếu trong đồng tử anh.
Đúng là Lục Tiêu.
Ngay từ lúc nhìn thấy tờ ghi chú đầu tiên, Phó Thần Chu đã nhận ra nét chữ ấy thuộc về ai – cái tên anh vẫn luôn dè chừng, luôn ghét bỏ, vẫn luôn quấn lấy Thẩm Thu Di – cậu bạn thanh mai trúc mã.
Những năm Thẩm Thu Di rời phương Nam, Phó Thần Chu không biết bao nhiêu lần oán giận vì người được ở bên cô không phải là mình.
Anh gánh món nợ ân tình cha mẹ để lại, mãi đến khi trưởng thành mới thoát khỏi gia đình ngột ngạt đó.
Nhưng khi ấy, anh đã hoàn toàn mất tung tích của Thẩm Thu Di.
Hàng xóm chẳng biết nhiều về nhà họ Thẩm, chỉ nói gia đình giàu có, ông bà khi còn sống thường xuyên nhận được tiền gửi từ con gái và con rể, là tiền đô hẳn hoi.
Cô bé con theo bố mẹ về Bắc là để sống cuộc đời sung sướng.
Phó Thần Chu biết, anh không giữ nổi cô.
Một cô gái lớn lên trong hạnh phúc sẽ không nhớ nổi mình từng cứu một con chó hay con mèo đáng thương nào.
Cô sẽ không chờ anh.
Nhưng dù vậy, sau khi ổn định ở Cảnh Thịnh, Phó Thần Chu vẫn dứt khoát chọn mở rộng thị trường phía Bắc.
Dù là hoàn toàn không thể, giữa biển người mênh mông, anh vẫn nguyện cầu có ngày gặp lại cô.
Phó Thần Chu nhìn chằm chằm tin nhắn của Lục Tiêu, ngón tay dừng lại ở nút “Xóa.”
Cuộc sống tươi đẹp như thế này, không nên bị kẻ phiền phức nào quấy rầy.
Anh nên xóa đi, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Dù sao Thẩm Thu Di cũng không nhớ được mặt ai, đúng không?
Chỉ cần anh không nói, Thẩm Thu Di sẽ không biết người hôn cô đêm đó là người khác.
Ngay lúc ý nghĩ đen tối ấy vừa lóe lên, đã bị lý trí đè bẹp.
Những trò bẩn thỉu như vậy, không nên dùng ở đây.
Lục Tiêu như thể cảm nhận được điều gì, bất ngờ gửi một tin nhắn:
“Anh thử xóa xem?”
Phó Thần Chu bỗng nhiên buông xuôi.
“Chưa xóa. Nhưng giữa hai người, tuyệt đối không thể.”
“Anh tưởng mình chính nghĩa lắm à? Anh có thể thay tôi hôn cô ấy, cũng có thể thay tôi ở bên cô ấy cả đời sao?”
Phó Thần Chu mặt không đổi sắc, nhắn mấy dòng cho thư ký.
Rất nhanh, phản hồi liền tới.
Lục Tiêu: “Cướp việc làm ăn của tôi? Chơi thương chiến với tôi? Anh còn biết xấu hổ không vậy?”
Phó Thần Chu nhìn chằm chằm vào tin nhắn, bật cười khẽ, lạnh lùng.
Thời thế đổi thay rồi.
Người ở bên Thẩm Thu Di không còn là Lục Tiêu nữa.
Mà là anh.
Một người có danh phận chính thức – bạn trai hợp pháp.
Một người – là chính thất.
Chính thất muốn xử tiểu tam, cần lý do à?
À không, đến tiểu tam cũng không phải, chỉ là một tên đàn ông rắp tâm quyến rũ bạn gái người khác thôi.
Lục Tiêu không chịu thua: “Phó tiên sinh, có lẽ anh chưa hiểu tôi, tôi là kiểu người càng khó tôi càng thích. Cuối cùng cô ấy yêu ai, cứ dựa vào bản lĩnh mà phân cao thấp đi.”
Phó Thần Chu lạnh lùng đáp: “Không sao, người không biết xấu hổ tôi gặp nhiều rồi, thêm anh cũng chẳng đáng gì.”
11
Sáng hôm sau, tôi tìm thấy chiếc điện thoại biến mất cả đêm dưới gối.
Lục Tiêu gửi cho tôi bốn tin nhắn.
Gần như là lời thú tội.
Nhưng sáng nay lại có thêm một tin mới: “Tối qua những gì tôi nói, em có đọc kỹ không?”
“Tôi đang ở dưới nhà em, xuống đây nói chuyện được không?”
Tôi liếc nhìn căn hộ, Phó Thần Chu đang ở trong bếp làm bữa sáng.
Trái tim tôi lập tức nhảy dựng lên.
Anh có thấy tin nhắn không?
Hai người họ liệu có chạm mặt nhau không?
Càng nghĩ tôi càng thấy hoảng.
Tôi vội khoác áo chuẩn bị xuống giải quyết cái nhân tố bất ổn kia.
Phó Thần Chu bưng bữa sáng ra, “Bảo bối, em định đi đâu thế?”
Anh mặc tạp dề, thân hình cao lớn đứng trong bếp, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi, khiến tôi thấy áy náy không hiểu nổi.
Cảm giác như… tôi đang lén trốn ra ngoài để gặp gian phu vậy.
Chúng tôi ở bên nhau lâu như vậy, tôi không phải không biết, Phó Thần Chu khi thấy mình phải gánh tiếng thay ai đó, thỉnh thoảng vẫn lộ ra vẻ khó chịu.
Phó Thần Chu từ nhỏ đã không ưa Lục Tiêu.
Nếu anh biết người đó là thanh mai trúc mã của tôi…
Tôi rùng mình một cái, “Em… em xuống lấy gói hàng.”
Phó Thần Chu khựng lại một lát, cụp mắt xuống, khẽ nói: “Em sẽ quay lại chứ?”
“Quay lại chứ!”
Tôi lao xuống nhà, liền bị một người đàn ông chặn lại.
“Tôi là Lục Tiêu.”
Tôi nhìn thẳng vào mặt Lục Tiêu, giọng không thiện chí: “Anh rốt cuộc muốn nói gì?”
Lục Tiêu ấp úng giải thích: “Tôi… Thẩm Thu Di, người hôn em hôm đó là tôi!”
“Ồ.”
Lục Tiêu đỏ bừng cả tai, “Em có thể phản ứng gì đó được không?”
“Anh muốn tôi phản ứng gì? Anh đâu có thích tôi, biết rõ là mình mà không đẩy ra. Đã thế còn đổi giọng, đổ cho Phó Thần Chu, thấy tôi mất mặt vui lắm đúng không?”
“Ai nói tôi không thích em?”
Lục Tiêu líu lưỡi, “Tối đó hôn xong tôi hoảng lắm, sợ em chửi tôi là đồ hèn, nên mới đổ hết cho Phó Thần Chu. Anh ấy là người tử tế, sẽ không làm chuyện chiếm lợi. Dù em có tát anh ấy một cái cũng chẳng sao.”
Cơn giận trong tôi bùng lên dữ dội, “Anh chắc đầu mình không bị đập hỏng đấy chứ? Đây là cách anh thích một người sao? Anh chẳng có chút thành ý nào, còn cực kỳ trẻ con, vô lễ! Làm việc thì không nghĩ hậu quả! Tôi khó khăn lắm mới đến được với Phó Thần Chu, giờ anh lại nhảy ra phá đám! Vui lắm hả?”
Mặt Lục Tiêu tái nhợt: “Xin lỗi… Thẩm Thu Di, tôi thật sự biết sai rồi, thật đấy, em đừng quát tôi nữa được không?”
Tôi cảnh cáo hắn: “Đừng làm phiền tôi yêu đương với Phó Thần Chu! Nếu để anh ấy biết người hôm đó hôn tôi là anh, anh chết chắc!”