Hạ Dịch Dương, anh chơi đủ chưa?!

Ba thằng anh họ nhà họ Văn sau này lại mò đến kiếm chuyện với tôi mấy lần nữa.

Vẫn là mấy câu nhai đi nhai lại kiểu ba mẹ tôi không thương tôi, con gái vô dụng…

Tôi chẳng buồn đôi co, lần nào cũng rút điện thoại ra, mở chế độ ghi âm.

Đợi họ chửi đã miệng xong rồi đi, tôi mới lưu lại đoạn ghi âm, cất kỹ.

Cho đến một lần, họ chặn tôi dưới toà giảng đường, chửi cực kỳ khó nghe, từ ngữ độc hại đến nỗi “mẹ” bị lôi vào không biết bao nhiêu lần.

Tôi đang tập trung ghi âm thì một giọng nam lười nhác chen vào:

“Văn Hằng – Văn Nguyên – Văn Tường? Mấy người đến đây làm talkshow ba người à?”

Hạ Dịch Dương hai tay đút túi, chẳng biết đã đứng nhìn từ khi nào.

Anh ta bước đến cạnh tôi, liếc nhìn ba người họ:

“Chửi cả buổi, lặp đi lặp lại có mấy câu, nghe còn chán. Văn Kỳ Duyệt đào mộ tổ nhà mấy người hay chắn đường tài lộc gì của mấy người hả?”

Ba anh em vừa thấy là Hạ Dịch Dương, khí thế giảm nửa cây số, lắp bắp không nói nên lời.

Ánh mắt Hạ Dịch Dương lạnh đi: “Sau này đừng để tôi thấy mấy người tới tìm cô ấy, cút!”

Ba người kia vừa chửi thầm vừa rút lui nhanh chóng.

Hạ Dịch Dương lúc này mới quay sang nhìn tôi, nhướn mày: “Cái này mà cậu cũng nhịn được? Cậu là Ninja Rùa à?”

Tôi lắc lắc điện thoại, cười đắc ý: “Tôi có cách riêng.”

Ngay trước mặt anh ta, tôi mở một loạt “tuyển tập tinh hoa” mười mấy bản ghi âm gần đây, chọn mấy đoạn chửi tục nhất, gửi thẳng vào nhóm gia đình đông người của họ Văn.

Hạ Dịch Dương nhìn tôi thao tác, sững người vài giây rồi khoanh tay cười sằng sặc: “Ghê đấy, cậu ác thật.”

Tôi hếch cằm: “Cũng thường thôi, đứng thứ ba thế giới.”

Anh ta cười cười đề nghị: “Hết tức chưa? Đi, tôi mời cậu ăn cơm.”

Bình luận lại hú hét rần trời:

【Nam phụ si tình quá đi!】

【Há há há há! Tôi chết vì ship này mất!】

【Cái gì đây! Thánh bảo vệ vợ đây rồi! Mau khoá chặt họ lại đi!】

Bị bình luận làm cho mất tự nhiên, tôi lắc đầu xua đi rồi kéo tay áo anh ta lôi đi về phía căng-tin:

“Ai cần anh mời! Có mời cũng là tôi mời anh! Tôi nói là làm!”

12

Trong căng-tin, tôi đẩy một tô mì bò to đùng ra trước mặt Hạ Dịch Dương:

“Nè, mời anh ăn mì bò!”

Hạ Dịch Dương nhìn tô mì, cười rạng rỡ:

“Trí nhớ cậu tốt thật. Tôi cho cậu cơm gà, cậu còn nhớ phải mời lại tô mì bò.”

Tôi cúi đầu gỡ đôi đũa dùng một lần, giả vờ không thấy nụ cười của anh ta:

“Tất nhiên! Tôi nói là làm, không bao giờ nợ ai cả!”

“Ừm, được đấy.” Anh ta cười càng tươi hơn.

Tôi cúi đầu loay hoay với khoá áo một lúc, ngẩng lên thì thấy tô mì của mình bỗng dưng có thêm mấy cục thịt bò to đùng.

Tôi sững người, nhìn sang anh ta.

Anh ta giả vờ bình thản trộn tô mì… nước lèo trong veo như nước rửa bát.

Bình luận:

【Haha nữ phụ sững người rồi kìa!】

【Nam phụ biết chiều vợ ghê! Phải cho ăn nhiều cho mũm mĩm mới đáng yêu!】

【Á á á anh ấy yêu thật đấy!】

【Tôi chịu không nổi nữa! Cầu hôn ngay tại chỗ đi được không?!】

Tôi: (ΩДΩ)!

Mặt tôi nóng bừng, cúi đầu gặm mì như lợn đói ba ngày.

Điện thoại trong túi rung liên tục, khỏi cần nhìn cũng biết nhóm gia đình chắc đang nổ tung.

Nhưng ai còn tâm trí mà lo chuyện đó chứ!

Chỉ muốn ăn cho xong rồi chuồn nhanh khỏi hiện trường.

Mới ăn được nửa tô, một cái bóng đen phủ xuống bàn.

Cố Trình mặt lạnh như tiền đứng trước mặt, nhìn Hạ Dịch Dương, giọng khó chịu:

“Này, đưa tôi mượn thẻ cơm. Nhụy Nhụy muốn ăn bún nghêu, trong thẻ tôi hết tiền. Tháng sau trả.”

Tôi đơ người.

Bình luận cũng đơ luôn:

【??? Nam chính thái độ gì kỳ vậy?】

【Đi mượn thẻ mà mặt như đi đòi nợ? Tôi nghi ngờ gu nữ chính luôn á!】

【Đúng vậy! Mất hết tiền mà vẫn còn kiểu tiểu thiếu gia?】

Hạ Dịch Dương ngẩng lên, lắc lắc thẻ cơm trong tay, cười như không cười:

“Cố Trình, bạn gái mình thì tự lo đi.”

Cố ý ngừng lại một chút, rồi ánh mắt chuyển sang tôi, giọng như trêu chọc:

“Còn tôi ấy à… phải lo cho người của mình.”

Tôi: “!!!”

Suýt nữa nghẹn sặc vì một sợi mì!

Bình luận nổ tung, toàn là:

【Á á á á á á á á á á á!!】

【Anh ấy công khai rồi!】

【Nam phụ yêu thật lòng!!】

【Làm ơn cưới ngay tại chỗ đi mà!!】

Tôi cúi gằm mặt vào tô mì, tai đỏ như trứng ốp la chiên lửa lớn.

Sau đó ăn xong thế nào, về phòng thế nào, tôi hoàn toàn không nhớ gì nữa.

Chỉ biết tay vẫn xách bịch đồ ăn vặt to đùng Hạ Dịch Dương nhét cho bằng được.

Bạn cùng phòng bu lại, Vương Viện Viện cầm bịch lên xem rồi đùa:

“Yo, Kỳ Duyệt, cậu được đại gia bao nuôi à?”

Lâm Thiến hùa theo: “Vớ vẩn, đại gia nào bao sinh viên lại là tặng đồ ăn vặt hàng ngày?”

Lý Tâm Nghiên vỗ tay: “Tôi thấy Kỳ Duyệt sắp thoát kiếp độc thân rồi!”

Bị ba đứa chọc cho mặt tôi đỏ bừng, tôi lập tức chui vào chăn, cuộn mình thành cái kén.