Không khí trong lều chỉ huy trở nên nặng nề.

Lãnh đạo bên Cục An ninh – người tên Trần Cương, cầm trong tay một bản báo cáo dư luận.

“Lôi Tranh, hiện tại hướng gió dư luận trên mạng đang rất bất lợi với cậu.” Ông đưa máy tính bảng cho tôi, “Có người đã đăng đoạn video lúc cậu từ chối cứu Hoa Thiếu. Dù đã làm mờ mặt, nhưng bị cắt ghép thành cảnh ‘người qua đường máu lạnh thấy chết không cứu’.”

Video đã bị chỉnh sửa đầy ác ý. Trong clip, Hoa Thiếu vẫy tay thân thiện với tôi, còn tôi thì lạnh lùng nói hắn tránh ra. Dòng caption:
【Đây chính là sự thờ ơ của nhân tính? Nếu lúc đó anh ta chịu giúp, có lẽ Hoa Thiếu đã không chết.】

“Cộng thêm vụ phong tỏa đêm qua, giờ trên mạng đầy rẫy thuyết âm mưu.” Trần Cương châm điếu thuốc, “Bên tôi đang tính có nên tiết lộ một phần sự thật. Ví dụ như xác của mẫu trùng trong hộp chống nổ. Ít nhất cũng chứng minh cậu là vì phòng dịch.”

“Không cần.”

Tôi trả lời dứt khoát.

Trần Cương nhướn mày: “Bị mắng mà không khó chịu à?”

“Tôi là lính, không phải minh tinh.” Tôi nhìn ra ngoài, nơi những binh sĩ phòng hóa đang tất bật làm việc, “Nếu lộ ra, sẽ chỉ có thêm nhiều kẻ liều mạng vì lượt xem lao vào Tần Lĩnh. Họ sẽ nghĩ đó là kho báu, chứ không phải thảm họa.”

Tôi hiểu rõ lòng tham của con người. Chỉ cần có view, ngay cả rác thải hạt nhân cũng có đứa dám liếm.

“Hơn nữa,” tôi chỉ vào bản báo cáo, “người ta mắng tôi máu lạnh, vẫn còn tốt hơn để họ biết rằng… tối qua họ suýt nữa đã biến thành xác sống.”

Không biết gì – chính là phúc.

Trần Cương nhìn tôi vài giây, rồi bất chợt bật cười.

Ông gập máy tính bảng lại, ném thẳng vào máy hủy tài liệu.

“Được. Vậy cứ xử lý theo chế độ bảo mật cấp 1. Vụ Hoa Thiếu sẽ được xác định là ‘vượt ranh giới trái phép gây cháy sinh thái’. Còn về cậu – hồ sơ sẽ để trống một trang.”

Tôi gật đầu.

Trống thì tốt.

Làm nghề như tôi, tên càng ít người nhắc đến, nghĩa là thế giới này càng yên ổn.

Khi dọn dẹp hiện trường, xảy ra một việc nhỏ ngoài kế hoạch.

Bộ phận kỹ thuật tìm thấy camera hành trình của Hoa Thiếu ở một góc hang động đá vôi.

Vỏ ngoài đã bị cháy chảy, nhưng thẻ nhớ bên trong lại kỳ diệu sống sót một phần dữ liệu.

Đó là đoạn video cuối cùng trước khi hắn chết.

Không phải cảnh quay livestream, mà là bản ghi cục bộ.

Trần Cương gọi tôi qua, chỉ có hai người cùng xem.

Hình ảnh rung lắc dữ dội. Phía sau là đèn cảnh báo đỏ và cánh cổng thép đang từ từ khép lại.

Âm thanh chỉ toàn là tiếng nhiễu và tiếng hét.

Nhưng trong giây cuối cùng, ống kính ghi lại được một chi tiết.

Khi Hoa Thiếu đang điên cuồng đập cửa, hắn thò tay vào túi, như muốn lấy gì đó – có thể là để mua chuộc hoặc đe dọa chúng tôi. Nhưng chưa kịp lấy ra, Hạ Mạt đã từ phía sau ôm chặt lấy hắn.

Ngay lúc đó, điện thoại của Hoa Thiếu rơi xuống đất, ống kính quay trúng cảnh tượng kinh hoàng:

Màn hình chiếu gương mặt Hạ Mạt, đầy những mảng thịt hồng ghê rợn, đang áp vào cổ hắn.

Cô ấy khóc.

Nhưng bàn tay – thứ đã biến dạng thành vuốt sắc – đang bấu chặt vào dây lưng Hoa Thiếu. Và trong túi quần hắn, lộ ra một nửa ống tiêm.

Đó là loại thuốc kích thích mạnh mà hắn mua chợ đen, dùng để giữ trạng thái hưng phấn khi livestream.

Phân cảnh cuối cùng: Hạ Mạt cắn mạnh vào cổ Hoa Thiếu, cùng lúc, cô dùng vuốt đâm mũi tiêm vào người hắn.

Màn hình chuyển sang đen.

“Con bé này…” Trần Cương hít sâu một hơi, “Nó không kéo hắn chết chung đâu. Nó sợ hắn còn sức mà chạy thoát.”

Mũi tiêm đó đã khiến máu Hoa Thiếu lưu thông nhanh hơn, đồng nghĩa với việc virus lan nhanh hơn, và chặn hoàn toàn khả năng chạy trốn.

Ngay cả khi đã biến thành quái vật… trong tiềm thức, cô ấy vẫn đang làm điều đúng.

“Tôi nên xử lý video này thế nào?” Tôi hỏi.

Trần Cương rút thẻ nhớ ra, châm lửa đốt ngay trước mặt tôi.

Mùi nhựa cháy bốc lên nồng nặc, ngột ngạt.

“Đây là thứ gây hại cho nhận thức.” Trần Cương nhìn ngọn lửa, chậm rãi nói, “Thế giới không cần biết quái vật trông ra sao, cũng không cần biết lòng người có thể ác đến mức nào. Để lại cho cha mẹ con bé chút ký ức tốt đẹp.”

Thẻ nhớ hóa thành tro.

Cùng với bí mật cuối cùng của đêm hôm đó – chôn vùi mãi mãi.

Ba ngày sau, tôi hoàn thành cách ly theo dõi.

Tất cả chỉ số bình thường. Không nhiễm, không biến dị.

Tôi bước ra khỏi cổng viện nghiên cứu. Ánh mặt trời chói chang đến mức khiến tôi chớp mắt liên tục.

Lão Trương chạy theo, trên tay cầm một phong bì giấy nâu và một chiếc hộp nhỏ.

“Đây là khoản tiền thưởng đặc biệt được phê duyệt.” Lão Trương nhét phong bì vào tay tôi, “Năm mươi ngàn. Không nhiều đâu, nhưng với nhân sự ngoài biên chế như cậu, đã là mức cao nhất rồi.”

Năm mươi ngàn.

Hoa Thiếu chỉ cần livestream một đêm là có thể kiếm nhiều hơn thế.

Nhưng tôi cầm lấy, cảm thấy rất nặng tay.

“Còn đây là huân chương.” Lão Trương mở hộp ra.

Bên trong là một chiếc huy hiệu rất nhỏ, không hề lấp lánh hay bóng bẩy, chỉ là một hình khiên đơn giản, mặt sau khắc một dãy số: 0-X-749.

“Không được đeo ra ngoài. Không được đăng lên mạng. Không được khoe khoang.” Lão Trương dặn, “Chỉ được ở nhà tự ngồi cười một mình.”

Tôi bật cười.

“Cái này đổi được bao nhiêu cân sườn heo?”

“Cút!” Lão Trương chửi vui một câu, rồi nghiêm giọng, “Lôi Tử, cảm ơn cậu. Thật lòng đấy.”

Ông chỉ về phía thành phố phía sau – nơi có hàng chục triệu dân.

“Nếu không có cú điện thoại của cậu. Nếu không có cánh cửa cậu đóng lại hôm đó… hôm nay, trên những con phố kia sẽ không còn ai sống cả.”