Tôi bị anh ấy nửa đẩy nửa ép nhét vào một chiếc cơ giáp dự bị.
Đây là một trận đấu 5 đấu 5 kiểu đẩy trụ, mục tiêu là phá hủy tinh thể căn cứ của đối phương.
Trận đấu bắt đầu.
Tôi ngồi căng thẳng trong khoang lái, tay chân không biết để đâu cho đúng.
Kênh liên lạc nội bộ vang lên tiếng đội viên đang hăng say điều phối chiến thuật.
“Chú ý cánh trái! Xe tăng hạng nặng của bên kia đang tiến tới!”
“Tập trung hỏa lực! Đừng để nó áp sát trụ!”
Tôi nhìn qua màn hình, thấy một chiếc cơ giáp xe tăng hạng nặng sơn huy hiệu Học viện Quân sự Đế Quốc đang nặng nề nghiền tới.
Kênh công khai bên đối phương bỗng vang lên tiếng cười nhạo.
“Liên bang hết người rồi sao? Gửi cả con bé mít ướt lên lấp chỗ?”
“Hahaha, nghe nói nó chạy bộ cũng khóc, lát nữa đừng để bị tụi tao dọa tè ra quần đấy nhé.”
Những lời đó đâm trúng ngay nỗi đau của tôi.
Tôi ghét nhất là bị người ta nói mình mít ướt!
Tôi bị rối loạn tuyến lệ, là bệnh đó! Chứ tôi đâu có muốn khóc!
Tủi thân và phẫn nộ dâng lên, mắt tôi đỏ hoe chỉ trong tích tắc.
“Hu hu… tụi bây mới là đồ mít ướt…”
Tôi vừa lau nước mắt, vừa vô thức đẩy cần điều khiển.
Cơ giáp của tôi lập tức bước ra, từng bước nặng nề lao về phía trước.
“Lâm Nhuyễn Nhuyễn! Quay lại! Em định làm gì vậy?!” Cố Lẫm ở khu chỉ huy bật dậy hét lớn.
Các đội viên của tôi cũng hốt hoảng.
“Này! Linh vật! Đừng có liều mạng!”
Nhưng tôi không nghe thấy gì nữa.
Tôi chỉ muốn bọn họ—những kẻ cười nhạo tôi—im miệng lại.
Dưới ánh nhìn không thể tin nổi của cả khán đài, chiếc cơ giáp huấn luyện bình thường của tôi lao thẳng đến trước mặt chiếc xe tăng hạng nặng kia.
Đối phương hiển nhiên cũng không ngờ tôi lại dám chủ động tấn công, hơi sững người một chút.
“Chán sống à?!”
Tay lái xe tăng gào lên, vung cánh tay máy khổng lồ mang theo mũi khoan hợp kim, giáng thẳng về phía tôi.
Tôi hoảng quá nhắm tịt mắt.
Nhưng bản năng sinh tồn khiến tôi phản xạ lại.
Cơ giáp của tôi duỗi hai tay ra, chính xác bắt lấy cánh tay đang giáng xuống.
Và rồi, dưới ánh mắt há hốc mồm của toàn bộ khán giả, tôi dùng một tư thế chuẩn chỉnh của kỹ thuật vật lộn, nhấc bổng chiếc xe tăng nặng gấp ba lần mình.
“Hu hu hu… đừng có nói tôi nữa…”
Tôi vừa khóc vừa vung tay.
Chiếc xe tăng hạng nặng ấy vẽ một đường cong tuyệt đẹp trên không, “rầm” một tiếng, bị tôi quăng bay ra khỏi sân đấu.
Nó đập vào lớp chắn bảo vệ bên ngoài, vang lên một tiếng nổ lớn, rồi rơi xuống như một đống sắt vụn.
Cả sân đấu lặng như tờ.
Trong phòng livestream, dòng bình luận dừng lại ba giây… rồi bùng nổ dữ dội.
【M* nó?? Tôi vừa thấy gì vậy? Quăng xe tăng qua vai á???】
【Đây là gì vậy trời?? Tiểu loli quái lực?? Yêu quá đi mất!】
【Ai vừa bảo con bé này mít ướt vậy? Bước ra đây coi! Tôi đảm bảo sẽ không đánh chết anh đâu!】
Các đồng đội của tôi cũng ngây người.
“Cô ấy… cô ấy vừa quăng thằng tanker chính của bên kia bay ra ngoài sân đấu á?”
“Chúng ta… có khi nào thắng dễ luôn không?”
Dưới khán đài, Cố Lẫm chậm rãi ngồi lại ghế.
Anh nhìn chiếc cơ giáp trên sân vẫn đang nức nở vì sợ hãi và tủi thân, trong mắt đã không còn vẻ kinh ngạc, mà thay vào đó là một sự tự hào gần như cuồng nhiệt… và cả cưng chiều rõ rệt.
Anh cầm bộ đàm lên, lạnh giọng nói với trọng tài: “Vừa rồi, tuyển thủ Học viện Quân sự Đế Quốc đã công kích cá nhân học viên trường tôi. Yêu cầu phạt thẻ vàng cảnh cáo.”
Trọng tài: “……”
Từ giây phút đó, Cố Lẫm hoàn toàn sa vào hố.
Anh trở thành fan cuồng chính hiệu, ngồi cạnh sân đấu ra sức bênh vực thần tượng nhỏ.
Trong ống kính livestream, ai dám nói xấu Lâm Nhuyễn Nhuyễn một câu trên bình luận là ngay lập tức sẽ nhận phải ánh nhìn tử thần của thiếu tướng trẻ tuổi nhất Liên bang.
Trận đấu hôm đó, chúng tôi thắng không chút nghi ngờ.
Tôi trở thành tiêu điểm của cả trận, cũng đồng thời là cơn ác mộng của Học viện Quân sự Đế Quốc.
Đối thủ ở trận chung kết, chính là Học viện Quân sự Đế Quốc.
Bọn họ rõ ràng đã nghiên cứu tôi rất kỹ, nhưng lại sai hướng hoàn toàn.
Họ cho rằng ưu thế của tôi nằm ở cơ giáp, mà không biết rằng—chính tôi mới là “lỗi hệ thống” lớn nhất.
Đến ngày chung kết, Bạch Chi với vai trò hậu cần, chịu trách nhiệm kiểm tra và bảo dưỡng cơ giáp trước giờ thi đấu.
Cô ta bước đến bên cơ giáp của tôi, mặt mang theo nụ cười giả tạo.
“Nhuyễn Nhuyễn, sắp vào chung kết rồi, có hồi hộp không?”
“Cũng… cũng hơi hơi.”
“Đừng sợ, tớ sẽ giúp cậu điều chỉnh cơ giáp đến trạng thái tốt nhất.”
Vừa nói, cô ta vừa tranh thủ lúc không ai chú ý, lén lút giở trò ở cổng năng lượng cơ giáp của tôi.
Cô ta đã chỉnh sửa thông số truyền tải năng lượng bên trong, thiết lập một lệnh quá tải.
Chỉ cần cơ giáp vận hành với cường độ cao, lõi năng lượng sẽ ngay lập tức bị quá tải, khiến cơ giáp tan rã chỉ trong vài giây.
Cô ta muốn tôi chết ngay tại sân đấu, trước hàng triệu ánh mắt của khán giả liên tinh.
Tôi hoàn toàn không hay biết gì.

