Thẩm Nam Trúc cũng đứng ra phụ họa, “Nói rất đúng! Công pháp của Hợp Hoan Tông dùng âm dưỡng dương hoặc dùng dương dưỡng âm, thật sự đê tiện, không hợp khí chất chính phái. Nên loại trừ, để làm gương cảnh tỉnh!”

Lời vừa dứt, xung quanh lập tức vang lên tiếng hưởng ứng tích cực.

Ta kinh ngạc không thôi, cái quyết định này sao mà qua loa thế?!

Hợp Hoan Tông lập phái đã lâu, tuy luôn có khen có chê, nhưng cũng chưa tới mức đáng bị xử lý thế này.

Ta vội nhìn sang Mục Khinh Châu, nhưng thấy sắc mặt hắn không chút gợn sóng, nhàn nhạt như gió mây, chẳng hề để tâm.

Ngược lại Khang trưởng lão bước ra nói:

“Phì! Một lũ đạo mạo giả tạo, năm xưa cầu xin chúng ta Hợp Hoan Tông song tu thì cúi đầu còn thấp hơn ai hết, giờ thấy chúng ta mạnh lên lại hoảng sợ?”

Chưởng môn phái Thiên Nhất giận dữ: “Nói bậy! Nếu không phải ngươi là yêu nữ cố tình dụ dỗ, đệ tử của ta sao có thể phá giới làm ra chuyện ô uế?!”

Ta đảo mắt tìm trong đám người, không thấy nam tử từng ở bên Khang trưởng lão.

Thật buồn cười, nếu thực sự sai, thì cả hai cùng sai, cớ gì chỉ nữ nhân là bị ném đá?

Khang trưởng lão lạnh lùng cười ba tiếng, “Tốt tốt tốt, miệng thì luôn nói trục xuất trục xuất, cứ như Hợp Hoan Tông chúng ta còn ham danh chính phái lắm vậy.”

Nói xong liền hất tay áo, một luồng khí mạnh từ đầu ngón tay vạch ra, cắt đứt một mảnh vạt áo.

“Cổ nhân có chuyện cắt áo đoạn nghĩa, hôm nay ta thay mặt tông chủ lập thệ! Hợp Hoan Tông ta, từ nay về sau, cùng cái gọi là chính phái, không đội trời chung!”

Ta ngây ra, ta hóa đá tại chỗ!

Gì cơ?

Hợp Hoan Tông không còn là chính phái… chẳng phải là thành ma giáo rồi sao?!

Ta đảo mắt nhìn quanh, ngoài tông chủ vẫn giữ vẻ mặt “không quan tâm” như thường, những đệ tử khác đều đồng loạt “Phì! Bị trục xuất thì sao, ai thèm!”

Bỗng nhiên có một cảm giác vô lực dâng lên trong lòng, như thể có một thế lực vô hình nào đó đang chỉnh lại vận mệnh theo nguyên tác.

Vòng đi vòng lại, ta – kẻ bị gọi là “người ma giáo” – cuối cùng vẫn không tránh khỏi kết cục bị giết?

Về đến tông môn, ta chán nản suốt ba ngày, đến ngày thứ ba thì nhận được một bức thư.

Trên thư viết: “Dám quyến rũ ca ca Nam Trúc, ngươi có trốn đến chân trời góc bể, ta cũng không buông tha ngươi!”

Người sao chữ vậy, từng chữ như dao đâm vào tim!

Nhìn tiến độ tâm pháp mới có 2.5%… xem ra dựa vào mình là không được rồi, phải ôm cái đùi nào đó thôi.

Người ngoài tông thì đừng mơ, ai cũng sợ dây dưa với “ma giáo”, chỉ có thể xuống tay từ nội bộ tông môn.

Ta cố nhớ lại nguyên tác, phần miêu tả về Hợp Hoan Tông không nhiều, chỉ có chút nhắc tới Khang trưởng lão phong tình và tứ trưởng lão Ngô Thâm đạo mạo mà thôi.

Ngươi hỏi tông chủ Mục Khinh Châu?

Ta thấy điểm kỹ năng của hắn chắc dồn hết vào nhan sắc rồi, chứ nếu vừa đẹp lại vừa giỏi thì nguyên tác đã chẳng lơ đẹp hắn.

Giữ mạng là quan trọng, sáu trưởng lão trong tông môn, ta không định buông tha ai cả!

Ta kéo từng sư huynh sư tỷ hỏi sở thích của các trưởng lão, để tránh bị cho là nịnh hót, ta luôn chia ra hỏi.

Ví dụ, hỏi nhị trưởng lão thì tìm sư huynh A, hỏi tam trưởng lão thì tìm sư tỷ B.

Nhan sắc là vũ khí, ai bị ta giữ lại cũng đều mừng rỡ như bắt được vàng, hỏi gì nói nấy.

Nhưng nhan sắc cũng có phiền toái, sư huynh A và sư tỷ B vì không rõ ta hỏi ai, liền cãi nhau to.

Khiến ta chỉ dám len lén điều tra.

Có lẽ vì mỹ nhân hành sự lén lút thì không đáng ghét, mà lại mang vẻ ngượng ngùng đáng yêu, khiến người người lầm tưởng ta có tình ý với trưởng lão nào đó.

Hôm ấy, ta đang kéo một sư muội nép vào góc tường nói chuyện, thì nghe có người la lên phấn khích.

“Đánh nhau rồi, có người vì sư muội Vân Ninh mà đánh nhau rồi!”

“Ai đánh nhau vậy?!”

“Ngũ Trưởng lão và Lục trưởng lão đánh nhau rồi! Mau mau, bên kia có bàn cá cược rồi, chúng ta cũng qua đặt kèo nào!”

Loại náo nhiệt này ta thích nhất, liền vội vàng chen qua.

Bên kia đánh nhau tưng bừng, bên này bàn cá cược cũng đông như trẩy hội.

Ta muốn đặt cho Lục trưởng lão, dù sao Lục trưởng lão dùng thương, gọi là dài một tấc mạnh một tấc!

Quà ta chuẩn bị tặng cho Lục trưởng lão cũng đã xong xuôi rồi, chính là một cây thương tua đỏ, thất truyền đã lâu, lại có phù văn gia trì!

Kẻ hèn này chẳng qua chỉ là… tiện tay lấy từ tay cha tiện nghi của ta thôi!

Có người ham vui hỏi hai người vì sao đánh nhau…

Có người trả lời: “Nghe nói gần đây sư muội Vân Ninh đang dò hỏi chuyện của các trưởng lão, hai vị này đều cho rằng nhận được sự ái mộ của sư muội Vân Ninh.”

“Chỉ vậy thôi á? Môn phái Hợp Hoan của chúng ta không phải vốn giỏi chơi đùa tình cảm người khác sao?”

“Thế thì ngươi không hiểu rồi, sư muội Vân Ninh là đệ nhất mỹ nhân, không phải người ta vẫn nói hồng nhan họa thủy đấy sao?”

Ta vội lấy tay áo che mặt, sợ bị người nhận ra. Đúng là chiếc ngọc bội ta dùng để đặt cược lần trước.

“Có phải ngươi không biết, ngọc bội trong môn phái đều có dấu hiệu riêng sao?”

Dĩ nhiên là ta biết rồi, chẳng vậy thì lúc nhận thưởng lấy gì làm bằng chứng?

Chỉ là không ngờ ngọc bội lại rơi vào tay ngươi…

Thấy ta không nói lời nào, hắn lại nói: “Nghe đệ tử làm nhà cái nói, ngươi cược cho lục trưởng lão, ngươi thích ông ta?”

Ta??? Hả??

Ta đặt cược ông ta thắng thì thành ra là ta thích ông ta rồi à?

Hắn ném lại ngọc bội cho ta: “Ván cược đó là cược ngươi thích ai.”

Ta… tuyệt thật!

Đánh nhau thì đánh, cược không phải ai thắng, mà là kiểu bát quái này, ai mà ngờ cho nổi.

Sáu vị trưởng lão của Hợp Hoan Tông, đã có hai vị là đi đường cụt rồi.

May mà còn bốn người, chỉ cần ta ôm chặt cái đùi nào đó, “cứu mạng ta” chắc cũng có bảy tám phần chắc chắn.

Ngoài sơn môn bỗng truyền đến tin tức, rằng người tình của Khang trưởng lão – người của phái Thiên Nhất – dù đã bị phạt cấm túc nhưng vẫn không chịu hối cải, còn làm ầm lên đòi phản bội sư môn, muốn cùng Khang trưởng lão “một đời một đôi người”!

Chưởng môn của bọn họ tức đến mức tại chỗ đập nát mấy cái bàn, lật luôn hai tòa đại điện.

Hiện đang khắp nơi phát thiếp anh hùng, kêu gọi người có chí tấn công Hợp Hoan Tông!

Trời ơi mẹ ơi!

Tin tức này làm ta kinh hồn bạt vía, cái gì mà tiến triển nhanh đến vậy?!

Cái “lực lượng quy tắc” này có phải nhất định phải lấy mạng chó của ta mới hài lòng à?!

Ta cuống cuồng chạy đi tìm Khang trưởng lão.