KHÔNG BAO GIỜ LÀ QUÁ MUỘN ĐỂ BẮT ĐẦU

KHÔNG BAO GIỜ LÀ QUÁ MUỘN ĐỂ BẮT ĐẦU

Sau khi ly hôn, mẹ tôi trở thành người phụ nữ dữ dằn nhất làng.

Bà thường xuyên mắng tôi:

“Nếu không phải vướng mày, tao đã sớm lấy được một người chồng giàu rồi!”

Dân làng thì xì xào sau lưng:

“Không tái hôn được nên lôi con gái ra làm bia đỡ đạn.”

Bố tôi còn chế giễu:

“Với cái tính như pháo nổ của mẹ mày, lại còn không sinh được con trai, chỉ có mấy gã có bốn đứa con trai mà chẳng ai thèm cưới mới rước bà ta về thôi!”

Nhưng sau này, thực sự có một ông chủ nhỏ muốn cưới mẹ.

Bố tôi lại đổi giọng, hối hận:

“Ngọc Phân, mình tái hôn đi, sống lại như một gia đình nhé!”

Đăng nhập để theo dõi truyện này